Chương
“Ưm…Tu Trần…”
Dòng điện mãnh liệt đánh vào dây thần kinh, tinh thần và thể xác tê dại, khiến cho ý thức của cô trở mơ màng, Ôn Nhiên bắt đầu giãy dụa trước nụ hôn mãnh liệt của anh, vừa mở miệng đã bị nụ hôn của anh nuốt chửng, anh quay người lại, dễ dàng ép cô vào bức tường đá cẩm thạch.
“Nhiên Nhiên, đừng từ chối anh.”
Giọng nói của anh khàn đục nhưng lại gợi cảm khiến người ta không thẻ từ chối.
Căn phòng bao này không đơn giản chỉ là phòng bao, mà là căn phòng có sự kết hợp giữa ăn uống và nghỉ ngoi, bên trong còn có một phòng ngủ.
Phòng tắm, đều có đầy đủ.
Đã nhiều ngày anh không cùng cô gần gũi, anh vội vàng đến mức không thể chờ vào phòng ngủ bên trong.
Lòng bàn tay to nóng bỏng trực tiếp xâm nhập vào góc quần áo của cô, làn da mỏng manh mịn màng giống loại tơ lụa tốt nhất, một khi đã chạm vào sẽ khó có thể ngừng lại.
Khi nụ hôn của anh rơi xuống nhiệt độ trong phòng đột ngột tăng lên, không khí ban đầu trong lành mát mẻ nhưng lại bị sự ám muội vô cùng tinh tế bao phủ.
Mãi đến khi Ôn Nhiên không thể chịu nổi nụ hôn cuồng nhiệt, sự vuốt ve nóng bỏng của anh, một tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra từ đôi môi đỏ mọng, anh mới cúi người, bế cô lên, đá tung cánh cửa phòng ngủ, đặt cô xuống chiếc giường rộng lớn.
Tim của Ôn Nhiên đập điên cuồng đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt trắng nõn của cô lúc này đỏ rực như rỉ máu.
Trong phòng ngủ không bật đèn chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hoàn toàn không chiếu sáng tới chiếc giường này.
Tuy nhiên, trong khoảng cách gần, cô lại nhìn thấy rất rõ ràng đáy mắt anh bừng bừng khao khát dục vọng, máy ngày nay cô luôn ở trong bệnh viện cùng với Tiểu Tiểu, còn anh ở nhà một mình.
Khi có cơ hội anh lập chớp lấy mà hôn cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Nói tóm lại là anh châm trước cho cô.
Sau khi chịu đựng nhiều ngày như vậy, cô vốn nghĩ rằng anh có thể chịu đựng thêm một lúc nữa.
Tuy nhiên, khao khát và sự vội vàng trong nụ hôn vừa rồi của anh đã nói rõ cho cô biết anh khao khát cô đến nhường nào…
Thân thể cao lớn của Mặc Tu Trần không đè lên người cô, anh dùng một cánh tay chống đỡ ở bên cạnh người cô, lòng bàn tay to lớn còn lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của cô, nhiệt độ đó cũng nóng như lòng bàn tay của anh vậy.
“Nhiên Nhiên, anh muốn eml”
Anh không hề giấu giếm mà nói mong muốn của mình nói cho cô biết .
Hô hấp của Ôn Nhiên dồn dập, nhịp tim đập điên cuồng, hoàn toàn không thể ngừng lại.
Cơ thể cô rất nhạy cảm với anh, giống như que củi khô và ngọn lửa, chỉ một chút thôi cũng có thể bùng cháy.
Sau sự khiêu khích của anh như vậy, làm sao cô có thể không cảm thấy…
Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Mặc Tu Trần không cho cô cơ hội nói, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của cô.
Hơi thở có nội tiết tố nồng đậm bao phủ căn phòng lớn, giống như một tắm lưới lớn kín gió, bao bọc hai người đang yêu nhau.
Dục vọng mà mấy ngày nay anh kiềm nén giống như con thú hoang trong lồng, một khi được thả ra sẽ rất hung dữ, không thể kiềm chế.
Trong chuyện tình yêu nam nữ, Mặc Tu Trần luôn thống trị mọi thứ một cách ngang tàng, Ôn Nhiên không cần chủ động làm gì cả, chỉ cần mặc sức tận hưởng những khoái cảm mà anh mang lại cho cô.
Cơ thể mỏng manh của cô đang cố gắng tận hưởng hết đọt này đến đợt khác của sự vui sướng, ý thức của cô đã trở nên mờ mịt trước cơn khoái cảm mãnh liệt, chỉ còn lại sự kích thích từ các giác quan.
Như một người chết đuối, hai cánh tay của cô yếu ớt nắm lấy tay anh, nhưng vẫn không thể ngăn cản hành động cướp đoạt tùy ý của anh, những dấu hôn in đậm trên từng tắc da thịt của cô. Cuối cùng, khi anh chôn mình trong khu vườn hoa mật quyến rũ, Ôn Nhiên không thể khống chế được thân thể nữa, cả người run lên.
Hai tay cô theo bản năng xoa đầu anh, thử ngăn hành động của anh.
“Tu…Trần… đừng…”
Kết hôn cùng anh vài tháng rồi, số lần ân ái trầm bổng dưới thân anh nhiều đến đếm không xu.
Thậm chí, mỗi tắc da thịt của cô cũng đều đã từng thân mật với anh.
Nhưng cô vẫn e thẹn, ngại ngùng như một thiếu nữ mới lớn, không thể cởi mở tiếp nhận anh dùng miệng…