Chương :
“Trước khi yêu em, thực ra anh đã từng thích một cô gái.”
Giọng nói trầm thấp và từ tính của Mặc Tu Trần nói từng câu từng chữ rất từ tốn mà rõ ràng.
Ánh mắt Ôn Nhiên thay đổi, cô mím môi chặt hơn.
“Nhiên Nhiên, bao năm qua anh vẫn luôn thích cô bé đã cứu mạng anh năm đó, khi đó anh mới mười một tuổi, cô bé đó dường như mới năm sáu tuổi.”
Trong phòng chọt im lặng.
Khoảnh khắc Mặc Tu Trần dùng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở.
Nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, xa xăm của anh, tim Ôn Nhiên khẽ thắt lại, trong lòng đột nhiên có chút không chắc chắn mình có phải là cô bé đó không.
Cô không có kí ức, mà Mặc Tu Trần cũng không biết tên của cô bé đó.
Ngoài việc biết cô gái đó có một nót ruồi trên cằm, chắc hẳn anh cũng không có manh mối gì.
Thậm chí là trước đây, không biết anh đã nhìn nhầm bao nhiêu cô gái thành cô.
“Ký ức rõ ràng nhất của anh là lòng bàn tay cô ấy rất lạnh.”
Mặc Tu Trần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Nhiên Nhiên của anh đã quên đoạn kí ức đó, anh có nghĩa vụ phải nói cho cô biết, để cho cô biết cô bé đó chính là cô.
Mà anh, ngay từ đầu đã thích cô rồi.
Thời gian trôi đi, năm tháng đổi thay, tình yêu của anh dành cho cô, cảm giác đặc biệt đó chưa bao giờ thay đồi.
“Lúc đó, anh bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối om, những người đó đang làm hại cơ thể anh, muốn hành hạ anh đến chết. Đột nhiên cô ấy xuất hiện, cởi hết những dây xích sắt lạnh lẽo trên người anh, nắm lấy tay anh dắt anh chạy trốn!”
“Lòng bàn tay của cô ấy rất lạnh, nhưng anh lại cảm thấy nó rất ắm áp, sự mát mẻ đó đã xua tan đi nỗi tuyệt vọng trong lòng anh, một lần nữa cho anh hy vọng sống tiếp.
“Vốn dĩ anh muốn đưa cô ấy cùng đi, nhưng ngay sau đó lại có người đuổi đến, vì để cho anh chạy thoát suôn sẻ, cô ấy chọn ở lại, cô ấy nói rằng bọn họ sẽ không làm gì cô ấy…
“Vậy, sau đó thì sao?”
Giọng nói của Ôn Nhiên mang theo chút run rầy.
Cô nhớ lại giác mơ đã ám ảnh cô từ khi còn nhỏ.
“Sau đó, cô ấy bị những người đuổi theo đó bắt lại, một người trong số đó có thể là khá thân thiết với cô ấy, cô ấy giữ lấy họ và anh đã trốn được.”
Mặc Tu Trần đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Nhiên, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Chính là cảm giác này, Nhiên Nhiên, mấy tháng trước khi lần đầu tiên nhìn thấy em, lần đầu tiên nắm lấy bàn tay em, chính là loại cảm giác này.”
Ôn Nhiên chợt sững người.
Cô không hề chớp mắt.
Nhịp tim, chợt loạn nhịp.
“Mặc dù trên cằm em không có nốt ruồi, nhưng cảm giác có gì đó rất lạ, ngay từ lần đầu tiên thấy em, anh đã nhận định đó là em. Sau đó anh cho người đi điều tra, kết quả em chỉ là con gái của Ôn Hồng Duệ.”
“Vậy, tại sao anh…”
Mặc Tu Trần mỉm cười: “Sau đó, em nói bản thân không nhớ những chuyện trước năm sáu tuổi, anh cảm thấy rất lạ. Lúc đó, mặc dù Trình Giai nói cô ta là cô bé năm đó, nhưng mà anh không tìm thấy bằng chứng chứng minh cô ta không phải.”
“Anh nhờ Đàm Mục đến thành phố F một chuyến, nhờ chú Minh giúp đỡ, chú Minh là người mà lần trước giúp anh tìm thấy em, quan hệ của chú ấy rất rộng. Sau đó, chú ấy cuối cùng cũng tra ra thân thế của em, em không phải con gái của nhà họ Ôn, em được vợ chồng chủ tịch Ôn nhận nuôi, nhưng mà rất ít người biết được chuyện đó.”
“Họ đã che giấu thân thế của em, chuyển đến thành phố G sống, kể từ đó càng không có ai biết.”
“Ba làm vậy là vì bảo vệ cho em, anh trai em nói khi ba cứu em em bị thương rất nặng.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng giải thích, Ôn Cẩm nói với cô như: vậy, cô tin.
Mặc Tu Trần gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ thương xót: “Ừ, lúc đó em bị truy sát, bởi vì em là con gái của chú Có bị bọn chúng bắt cóc, kẻ thù không đội trời chung của chú Cố không cho phép em sống sót trở về. Nhiên Nhiên, anh nghe Ôn Cẩm nói, từ nhỏ đến lớn em luôn mơ một cơn mơ, thật sao?”
Những lời này anh sớm đã muốn hỏi cô rồi.
Nếu không phải Bạch Tiểu Tiểu gặp tai nạn phải nằm viện, mắấy ngày nay Ôn Nhiên vẫn luôn chăm sóc cô ấy, anh sẽ không đợi đến bây giờ mới nói cho cô biết.
“Vâng, trong mơ có một cậu bé, em không nhìn rõ mặt cậu bé đó, không biết tại sao em bảo cậu ấy chạy nhanh đi, cậu ấy nói sẽ quay lại tìm em. Em cũng không biết liệu giấc mơ đó có phải em đã trải qua rồi hay không, bởi vì, em không thể nhớ được.”
Ôn Nhiên có chút mờ mịt, cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Mặc Tu Trần nói một cách rất chắc chắn: “Nhiên Nhiên, đó không phải là mơ, đó là ký ức mà em đã quên. Em xem, điều này cho thấy dù em có bị bệnh mà quên đi những chuyện đó, nhưng em vẫn luôn nhớ đến anh, mà những năm qua anh vẫn luôn tin rằng dù có khó khăn đến đâu anh cũng sẽ tìm được em.”
Câu nói của Mộ Tu Trần nói “Anh luôn tin rằng dù có khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ tìm được eml” truyền đến tai Ôn Nhiên, đột nhiên cô có cảm giác muốn khóc.