Chương : hom nay chủ nhật nên mình lên nhiều tí nhé
Ôn Nhiên mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm anh ấy, nhìn thấy Đàm Mục cứng đầu ấn vào vét thương, cô không nhịn được muốn chửi bới, cô vươn tay kéo cánh tay anh ấy ra, rửa sạch vết thương cho anh ấy.
Hai mắt Đàm Mục nhuốm một tầng sương mù, nhìn Ôn Nhiên khử trùng cầm máu cho mình, trong lòng anh ấy có cảm xúc nào đó đang không kiềm chế được lan ra…
Trên đường đến bệnh viện, Ôn Nhiên không nói chuyện với Đàm Mục nữa mà cô chăm chú lái xe.
Đàm Mục bị thương cũng không nhàn rỗi, dọc đường đi anh ấy gọi mấy cuộc điện thoại.
Khi đến gần bệnh viện, Ôn Nhiên nhận được điện thoại của Cố Khải. Anh ấy vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thấy tin tức vụ tai nạn ở tòa nhà thương mại trong bản tin.
“Anh Có, em không sao, Đàm Mục bị thương.”
Ôn Nhiên giải thích ngắn gọn vài câu, nghe cô nói mình đang lái xe, Có Khải cúp điện thoại.
Khi Ôn Nhiên và Đàm Mục đến bệnh viện, Có Khải và Ôn Cẩm đang đợi ở cổng bệnh viện.
Cố Khải liếc qua trán Đàm Mục rồi nhìn Ôn Nhiên từ trên xuống dưới, xác định cô không sao anh ấy mới mở miệng: “Đàm Mục, đến phòng làm việc của tôi trước, tôi xử lý vết thương cho cậu.”
Ôn Cảm cũng chỉ liếc mắt nhìn Đàm Mục, toàn bộ sự chú ý đều chuyển qua Ôn Nhiên, sau khi nhìn cô thật kỹ anh mới quở trách: “Nhiên Nhiên, công trường hỗn loạn như thế, sao em lại không quan tâm đến an nguy của mình mà chạy đến đó như vậy.”
Ôn Nhiên cười nhẹ, cô bước lên trước nắm lấy cánh tay của Ôn Cảm, dìu anh ấy bước vào bệnh viện: “Anh à, Tu Trần không ở công ty, em đương nhiên không thể bỏ mặc.
Cũng may là em đã đến đó, trong số gia đình của những người đã khuất em có quen biết một người.”
“Em còn nói nữa, nếu em không quen biết Vương Diệu Huy, bọn họ có thể nghe lời em chắc.”
Ôn Cẩm nghĩ đến những hình ảnh được phát trên bản tin, trong lòng vẫn còn rùng mình.
“Lúc đó em không quan tâm được nhiều như vậy, em cảm thấy vào thời điểm này em có tác dụng hơn các anh.”
Đây là trải nghiệm ngày hôm nay của Ôn Nhiên.
Thử nghĩ mà xem, Đàm Mục vừa đến công trường đã lập tức bị tấn công, cho dù Mặc Tu Trần đi cũng chưa chắc đã có thể thuyết phục bọn họ.
Dù sao Ôn Nhiên cũng là phụ nữ, cộng thêm mấy câu nói chân thành cảm động, cho dù có tức giận đến máy thì bọn họ cũng khó mà ra tay với cô.
Hơn nữa, cô còn quen biết một trong những người thân của người đã khuất. Dùng chân tình làm cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương còn có hiệu quả hơn là cưỡng ché.
Ôn Cẩm trừng mắt nhìn cô, bắt gặp ánh mắt ngây thơ của cô, cảm xúc trong lòng anh lại biến mắt, nhưng anh không quên khuyên nhủ: “Lần sau em đừng hấp tấp nữa.”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, cô biết anh trai quan tâm mình mà: “Sẽ không có lần sau nữa đâu ạ.”
“Tiểu Tiểu cũng xem được tin tức rồi, bây giờ cô ấy đang rất lo lắng cho em đấy. Anh thấy vét thương của Đàm Mục cũng không nghiêm trọng lắm, em đến đến chỗ của Tiểu Tiểu đi, anh đi xem Đàm Mục.”
Vào thang máy, Ôn Cẩm bám số tầng Bạch Tiểu Tiểu ở, sau đó bắm một dãy số khác.
“Vâng, em đi gặp Tiểu Tiểu trước.”
Ôn Nhiên không nói cho Ôn Cẩm biết, cô gặp Bạch Tiểu Tiểu xong sẽ rời đi, vụ tai nạn ở công trường mới chỉ tạm thời ổn định người nhà của người đã khuất, cô phải nhanh chóng điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, cô bảo Thanh Dương và Thanh Phong ở lại công trường, không chỉ đơn giản là giúp người nhà người đã khuát.
Mặc dù trên đường đến bệnh viện, Đàm Mục cũng đã sắp xếp các việc liên quan, nhưng Ôn Nhiên vẫn cảm thấy mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết như vậy.
Đẩy cửa phòng bệnh sang một bên, trong phòng bệnh chỉ có một mình Bạch Tiểu Tiểu.
Nhìn thấy cô, Bạch Tiểu Tiểu lập tức hỏi: “Nhiên Nhiên, tớ vừa mới xem tin tức, cậu ở hiện trường xảy ra vụ việc, cậu không sao chứ?”
Ôn Nhiên cười nhẹ, cô đi đến bên giường bệnh, ngồi xuống mép giường: “Đừng lo lắng, tớ không sao.”
Chẳng qua chỉ là một trận mưa rào, quần áo ướt đẫm mà thôi.
Vì trên xe không có quần áo nên cô không cởi áo khoác mà vẫn mặc trên người.
Vừa rồi Ôn Cẩm chỉ quan tâm đến sự an toàn của cô mà bỏ qua chuyện này, Bạch Tiểu Tiểu đưa tay sờ sờ tay áo Ôn Nhiên, cô ấy cau mày nói: “Quần áo của cậu ướt rồi?
Cậu bị dầm mưa rồi mà sao còn mặc quần áo ướt?”
“Tớ đến đây tìm áo mặc mà, chỉ có áo ngoài ướt thôi chứ bên trong không ướt.”
“Tóc cũng ướt.”