Chương :
“Cậu không biết lúc đó bác Mặc đáng sợ như: thế nào đâu, nếu không có Đàm Mục và Hạo Phong, chắc chắn ông ấy sẽ ra tay cướp lấy nó.”
Cố Khải không giấu giếm lòng bất mãn của mình.
Anh ấy không quan tâm về những mánh khóe của Mặc Kính Đằng ở trên thương trường, nhưng chuyện liên quan đến em gái anh ấy, cho dù ông ấy có là ba của Mặc Tu Trần, là bề trên thì anh ấy cũng không cho phép ai bắt nạt Nhiên Nhiên.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên nhanh chóng an ủi: “Tu Trần, chuyện không nghiêm trọng như: anh Cố nói đâu, nói thật là sáng nay em suýt chọc giận chủ tịch đấy.”
Mặc Tu Trần hừ lạnh, phản bác lại: “Bản thân ông ấy không cư xử như bề trên nên có, cho dù em chọc giận ông ấy thì cũng không liên quan đến em.”
Cố Khải mỉm cười, hài lòng với sự bảo vệ của Mặc Tu Trần dành cho em gái mình, anh ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tu Trần, có phải công ty của cậu có bí mật gì với Dương Tân Phát không? Tôi nghĩ sự cố cần cầu chỉ là một đường dẫn thôi, chắc chắn sẽ lôi ra được nhiều vấn đè, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Mặc kệ tập đoàn MS có bí mật gì, Có Khải đều sẽ ủng hộ ˆ Ôn Nhiên tuyệt đối.
Vẻ mặt Mặc Tu Trần lạnh lùng, không nhìn ra có chút thay _ đổi, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ở sâu trong đáy mắt anh có một tia cảm xúc khó có thể nhận ra: “Có bao nhiêu vấn đề thì đến lúc đó sẽ biết!”
Trên đường đi bị tắc đường.
Khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên về tới công ty thì đã đến giờ tan làm rồi, cả thành phố mờ tối được thắp sáng bởi ánh đèn đường.
Lạc Hạo Phong và Đàm Mục vẫn đang đợi ở trong văn phòng của anh.
Buổi tối Lạc Hạo Phong không tăng ca, anh ấy đi theo họ lên lầu để tham gia cuộc vui.
Mặc Tu Trần mở cửa văn phòng dẫn Ôn Nhiên vào, Lạc Hạo Phong và Đàm Mục lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Hạo Phong, Đàm Mục!”
Mặc Tu Trần lên tiếng chào hỏi trước, Đàm Mục và Lạc Hạo Phong cùng cong môi, năm người lần lượt ngồi xuống.
“Tu Trần, mọi chuyện ở đó có suôn sẻ không?”
Lạc Hạo Phong mỉm cười nhìn Mặc Tu Trần, quan tâm hỏi.
“Ừ, tình hình của công ty thế nào rồi?”
“Cậu nghe cái này trước đi.”
Đàm Mục lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, cây bút ghi âm này là Ôn Nhiên đưa cho anh ấy, anh ấy cũng chưa nghe, anh ấy cất đi chờ Mặc Tu Trần trở về rồi mới nghe xem bên trong đó là chuyện gì.
Nhìn thấy cây bút ghi âm trong tay anh ấy, Mặc Tu Trần híp mắt: “Nhiên Nhiên, đây là bút ghi âm mà Dương Tân Phát đưa cho em à?”
“Vâng, đúng rồi, chủ tịch muốn lấy bút ghi âm nên em để cho Đàm Mục cất giữ. Bọn em còn chưa nghe qua, chờ anh về cùng nhau nghe.”
Cô không nghe không phải vì cô không tò mò chút nào, mà vì cô không muốn Dương Tân Phát thành công, không muốn bị ông ta đe dọa.
Trong tiềm thức Ôn Nhiên rất tin tưởng, cho dù trước kia tập đoàn MS đã trải qua chuyện gì, Mặc Kính Đằng đã làm những gì thì Mặc Tu Trần cũng trong sạch, cô tin tưởng anh. Anh là loại đàn ông lạnh lùng vô tình, nhưng trên thực tế anh là một người có nguyên tắc.
Sắc mặt của Mặc Tu Trần ôn hoà, anh mỉm cười với Ôn Nhiên, giống như anh đang nói cho cô biết: Tất cả đã có anh lol Anh vừa đưa tay ra cầm lấy bút ghi âm thì ở trong túi áo, tiếng chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, kèm theo tiếng rung chấn động, ở trong phòng làm việc yên tĩnh tiếng chuông kêu rất rõ ràng.
Mặc Tu Trần thu tay lại, anh lấy điện thoại ra, Ôn Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn qua. Khi ánh mắt của cô chạm vào số người gọi trên màn hình, cô vô thức cau mày buột miệng nói: “Là số của Dương Tân Phát.”
Tuy là một dãy số không có tên, nhưng sáng nay Ôn Nhiên nhận được cuộc gọi của ông ta, nên cô rất nhạy cảm với dãy số này.
Nghe vậy, giữa hai hàng lông mày tuấn tú của Mặc Tu Trần ngưng tụ một tia sắc bén, khoé môi hơi mím lại, thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, ngón tay thon dài ấn nút trả lời, anh lạnh lùng nói: “Alo!”
“Chủ tịch Mặc, tôi là Dương Tân Phát, nghe nói anh quay về rồi…”
Giọng nói phát ra từ điện thoại đúng là Dương Tân Phát, tin tức của ông ta rất nhanh nhẹn. Mặc Tu Trần vừa bước chân vào công ty, ông ta đã lập tức gọi đến, có thể thấy ông ta quan tâm đến sự cố cần cẩu như thế nào.
Đáy mắt của Mặc Tu Trần hiện lên vẻ khinh thường và châm chọc, giọng nói của anh mang theo hơi thở lạnh lẽo của mùa đông: “Phó cục trưởng Dương có chuyện gì mà không thể chờ tôi quay về xử lý, cứ phải lúc tôi chưa trở lại đến làm phiền vợ tôi?”
Lời nói của anh không chỉ làm cho Dương Tân Phát ở đầu dây bên kia không thể tin được, mà ngay cả đám người Lạc Hạo Phong ở trong văn phòng này cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Các anh ấy vẫn luôn biết, bắt cứ chuyện gì liên quan đến Ôn Nhiên thì anh chàng Mặc Tu Trần này đều sẽ bênh vực cô mà không cần lý do. Ngay cả những người anh em này – của anh cũng đều bị anh chỉnh từng người một.
Đối với những người đã làm hại Ôn Nhiên, anh càng có .
thủ đoạn ác liệt hơn, vì thế anh mới ép được Tiêu Văn .
Khanh và Ngô Thiên Nhất trốn thoát không để lại dấu vét.
Nhưng bây giờ, sự có của cao ốc thương mại ngày càng nghiêm trọng, là một doanh nhân lý trí, lẽ ra anh và Dương Tân Phát nên ở cùng một chiến tuyến, hợp tác với ông ta để dẹp yên mọi chuyện.
Nhưng anh đã làm gì?
Anh đang dùng giọng điệu chất vấn và hỏi một Phó cục trưởng tại sao ông ta lại làm phiền vợ mình!
Đàm Mục liếc mắt, trong đáy mắt anh ấy có vài phần cảm xúc lướt qua, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.