Chương :
Ôn Nhiên chớp mắt, dịu dàng nói: “Em không cần những thứ kia, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh anh là đủ rồi.”
Nghĩ đến giác mơ tối hôm qua, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thầy vô cùng khó chịu.
Mặc Tu Trần cúi đầu hôn lên trán cô: “Chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau mãi mãi.”
Rời khỏi nhà hàng đồ Tây, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên lại đụng phải Mặc Tử Hiên.
Không lâu trước kia, bọn họ cũng ở nơi này đi ngang qua nhau.
Khi đó, Mặc Tử Hiên rời khỏi cô đi theo Chu Lâm.
Giờ phút này, bên cạnh Mặc Tử Hiên là một người phụ nữ vóc dáng nóng bỏng, Ôn Nhiên không quen biết cô ta, Mặc Tử Hiên thấy bọn họ cũng chỉ hờ hững lên tiếng chào hỏi, rồi dẫn người phụ nữ kia rời đi.
“Nhiên Nhiên, cậu ta quên mắt em, kỳ thật cũng không tệ.”
Đi được vài bước, Mặc Tu Trần mới bâng quơ nói, hôm nay ánh mắt Mặc Tử Hiên nhìn Ôn Nhiên không giống như lúc trước mang theo chấp niệm khó giấu.
Ôn Nhiên không để ý cười nói: “Anh còn tâm trạng nói mấy lời này sao, chủ tịch không chỉ khôi phục chức vị của anh ta mà còn ôm kỳ vọng lớn hơn cả trước đó, dành nhiều sự ủng hộ hơn cho Mặc Tử Hiên. Tu Trần, anh không thèm để ý chút nào à?”
Ôn Nhiên cũng cảm thây không đáng.
Không phải vì thân phận vợ của sếp tổng, cũng không phải vì vinh hoa phú quý mà vì Ôn Nhiên không ưa nồi tác phong làm việc của Mặc Kính Đằng.
Lúc đó ông ấy nghi ngờ Tiêu Văn Khanh hạ độc mình, vội vàng giao tập đoàn cho Tu Trần xử lý. Bản thân ông ấy lại âm thầm đi điều tra Tiêu Văn Khanh, Tu Trần không đồng ý, ông ấy còn tìm đến cô kêu cô thuyết phục anh.
Hiện tại mới được bao lâu, ông ấy đã đưa Mặc Tử Hiên trở lại, điều khiến cho Ôn Nhiên tức giận chính là ông ta dùng Mặc Tử Hiên để kiềm chế và đối phó với Tu Trần.
Tu Trần cực khổ vì tập đoàn, Mặc Kính Đẳng lại ở sau lưng tính toán với anh.
Dường như Mặc Tu Trần cảm nhận được tâm trạng của cô, sâu trong đáy mát hiện lên tầng tầng lớp lớp cưng chiều, anh mở cửa xe giúp cô, nhìn cô lên xe mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Anh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt: “Nhiên Nhiên, anh không để ý ông ấy đối xử với anh như thế nào, cũng lười để ý tới ông ấy.”
Nói đến đây thì hơi khựng lại, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Em không cần quan tâm đến chuyện đó, càng không nên khiến bản thân buồn bã vì những chuyện như thế.”
“Em chỉ cảm thấy chủ tịch làm như vậy đối với anh quá không công bằng.”
Ôn Nhiên không có cách nào không buồn bực, cô yêu người đàn ông này bao nhiêu thì đau lòng vì anh bấy nhiêu.
Mỗi lần nghĩ đến việc khi còn bé anh phải chịu những đau khổ như thế, cô đau lòng đến mức muốn dùng cả thế giới để đền bù cho anh.
Mặc Tu Trần nghiêng người thất dây an toàn cho Ôn Nhiên, sợ bản thân nói gì thêm sẽ khiến cô càng khó chịu hơn nên liền kết thúc đề tài này, dịu dàng nói: “Chúng ta trở về công ty thôi, nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải đối mặt với phóng viên đáy.”
“Được!
Ôn Nhiên gật đầu, trong lòng thầm nói mặc kệ Mặc Kính Đằng không công bằng và tính toán với Tu Trần, cô sẽ dùng tình yêu của mình để đền bù cho anh.
Dù cho cả thế giới đối xử tệ với anh, cô cũng sẽ đối xử tốt với anh.
Hai người trở lại công ty nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, vốn dĩ Mặc Tu Trần định tăng ca làm chút việc nhưng Ôn Nhiên không cho phép anh quá khổ cực, cứng rắn kéo anh cùng nhau nghỉ ngơi.
Đối với yêu cầu của cô, cho tới bây giờ Mặc Tu Trần không thể nào từ chối được, không thể làm gì khác hơn là nghe lời Ôn Nhiên.
Ba giờ chiều, buổi họp báo đúng giờ tổ chức.
Ngoại trừ những người tham gia là đám người Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên thì còn có cảnh sát, người phụ trách vụ án Lục Chi Hành, Cục Giám sát Chất lượng và đại biểu của các bộ phận liên quan.
Trong phòng khách không hề thiếu phóng viên của các công ty truyền thông lớn, thậm chí còn nhiều hơn gấp đôi So với dự tính ban đầu.
Trừ ghế ngồi đã đầy ra, hai bên hành lang cũng đứng đầy phóng viên.
Tuy nhiên, lúc đám người Mặc Tu Trần ra sân, toàn hội trường có rất nhiều khán giả nhưng trong chốc lát lại im phăng phắc, mãi cho đến khi mọi người trên sân khấu lần lượt ngồi xuống, người dẫn Chương trình giới thiệu thân phận của những người tham dự hôm nay và mục đích của buổi họp báo này, khán giả phía dưới mới bắt đầu giơ tay phát biểu.