Chương :
Mặc Tu Trần cùng Ôn Nhiên đi rửa mặt, anh không đưa cô về phòng riêng vừa nãy nữa mà anh gọi điện thoại cho Cố Khải, anh nói ngắn gọn vài câu liền đưa Ôn Nhiên đến câu lạc bộ bên cạnh, ở đó có phòng lâu năm của anh.
Lần trước, anh và cô đã giải quyết chuyện tình cảm ở trong căn phòng này.
Giờ phút này, dưới ánh đèn ấm áp, Mặc Tu Trần nhẹ nhàng ôm Ôn Nhiên ngồi ở trên sô pha, nhẹ nhàng hỏi: “Nhiên Nhiên, sao em lại gặp phải Mặc Tử Hiên?”
Tâm trạng Ôn Nhiên đã bình tĩnh trở lại, bởi vì cô khóc nên hai mắt hơi sưng đỏ.
“Em gặp Đồng Thi Thi ở trong nhà vệ sinh, cô ta nói cô ta và Mặc Tử Hiên ăn tối cùng nhau.”
“Đồng Thi Thi? Là cô gái từng qua lại với Tiểu Lưu kia sao?”
Mặc Tu Trần nhíu mày: “Không phải hôm trước em nói Đồng Thi Thi muốn quay lại với Tiểu Lưu sao, sao cô ta lại ở cùng Mặc Tử Hiên?”
Ôn Nhiên nhẹ giọng giải thích: “Em cũng rất ngạc nhiên nên cũng tùy tiện hỏi, cô ta nói trong khoảng thời gian Mặc Tử Hiên bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta là hàng xóm với anh ta.
Em không biết có phải thật hay không, dù sao thì hiện tại mối quan hệ giữa cô ta và Mặc Tử Hiên không hề đơn giản.”
“Người phụ nữ vừa nãy đứng ở hành lang là Đồng Thi Thị?”
Đột nhiên Mặc Tu Trần nhớ tới, vừa rồi quả thật có một người phụ nữ đứng ở hành lang.
Lúc đó anh nhìn thấy Mặc Tử Hiên bắt nạt Nhiên Nhiên, anh cũng không thèm để ý tới người phụ nữ đó.
“Chắc là thế.”
“Mặc Tử Hiên cặn bã.”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần loé lên sự khát máu và tàn nhẫn, trước đây anh không muốn đối phó với anh ta, kẻ thù của anh là Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhát.
Bây giờ xem ra, cho dù Mặc Tử Hiên không chịu ảnh hưởng bởi Tiêu Văn Khanh thì cũng bị ảnh hưởng bởi Mặc Kính Đằng. Còn có khoảng thời gian anh ta sống ở bên ngoài, những ảnh hưởng khác nhau đã thay đổi anh ta.
Lại dám làm chuyện tổn thương Nhiên Nhiên.
Anh sẽ không buông tha cho anh ta.
Ôn Nhiên thu hết mọi biểu cảm của Mặc Tu Trần vào trong mắt, cô rúc vào lòng anh: “Tu Trần, có thể Mặc Tử Hiên say rồi nên anh ta mới làm chuyện như vậy, may mà có anh tới.”
“Anh không nên để em ra ngoài một mình.”
Mặc Tu Trần ôm chặt lấy cô, giọng đây tự trách.
“Đây không phải là lỗi của anh.”
Ôn Nhiên lắc đầu, anh không thể đi theo cô từng giây từng phút, chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
“Nhiên Nhiên, sau này em đừng rời khỏi tầm mắt của anh.”
Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngắn nước của cô, nói từng chữ một, vừa rồi nều không phải anh đợi không thấy cô quay lại, anh đi ra xem, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nỏi.
Nếu tên cặn bã Mặc Tử Hiên đó thật sự làm nhục Nhiên Nhiên…
“Được!”
Ôn Nhiên cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng của anh, trong lòng cô hơi nhói đau. Trước mắt cô có một bóng người, hơi thở của người đàn ông chậm rãi tới gần, cô nhắm mắt lại, cảm nhận được nụ hôn của anh rơi xuống.
Đây mới là nụ hôn mà cô quen thuộc.
So với sự hoảng sợ, tức giận và nhục nhã mà vừa rồi Mặc Tử Hiên mang đến cho cô, nụ hôn của Mặc Tu Trần khiến trái tim cô ấm áp mềm mại, cô mở miệng nhỏ nhẹ đáp lại anh.
“Nhiên Nhiên!”
Môi của người đàn ông áp lên môi cô, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ thương tiếc, cô vòng tay qua cổ anh, sau một lúc ngừng lại, nụ hôn của anh trở nên cuồng nhiệt từ lúc nào không hay…
“Nhiên Nhiên, ở đây, được không?”
Hai người vẫn còn ở trên sô pha, nhưng Ôn Nhiên đã bị lột trần, làn da mát lạnh chạm vào không khí, thân thể cô vô thức áp vào người anh, khiến anh cong môi thỏa mãn.
Hôn, đôi tay to lớn ôm lấy eo cô, không đợi cô trả lời anh đã vùi sâu vào…