Chương :
Thậm chí anh ta không biết, trong những ngày anh ta sa sút, những người đã khinh thường anh ta đều là do Ngô Thiên Nhất có ý tìm đến, để khơi dậy lòng căm thù trong lòng anh ta.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột làm gián đoạn không khí dâm đãng nồng đậm trong phòng, khiến cho hai người đang quần quýt lấy nhau đồng thời bị giật mình.
“Điện thoại của em đổ chuông.”
Đông Thi Thi nhìn điện thoại trên đâu giường, nhạc chuông này là bệnh viện gọi đến.
Mặc Tử Hiên cau mày, ngăn cô ta nghe điện thoại, thay vào đó anh ta tăng tốc độ, cho đến khi bắn ra anh ta mới buông cô ta ra.
Đồng Thi Thi nhắc điện thoại gọi lại.
“Cô Đồng Thi Thi đúng không, cô mau đến bệnh viện nhanh đi, mẹ cô cấp cứu không có hiệu quả…”
“Mẹ tôi bị sao vậy?”
Đồng Thi Thi sửng sốt một giây, đột nhiên buông điện thoại xuống, mạnh mẽ bước xuống giường, nhặt quần áo trên sàn mặc lên người, giọng nói nồng đậm giọng mũi: “Tử Hiên, anh đi cùng em đến bệnh viện được không?”
“Tôi còn phải đến công ty làm việc, cô tự đi đi.”
Mặc Tử Hiên không hề thích Đồng Thi Thi, nhưng anh ta dùng cô ta để trút bỏ lửa giận, nói xong anh ta từ tốn mặc.
quần áo vào, so với Đồng Thi Thi tay chân luống cuống thì hành động của anh ta rất tao nhã.
Chỉ là anh ta không biết, lát nữa mình đến công ty còn có thể giữ được vẻ “tao nhã” này nữa hay không.
Tập đoàn MS.
Mặc Tử Hiên từ chỗ của Đồng Thí Thi đi đến thẳng công ty.
Anh ta không đọc báo nên đương nhiên anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi bước vào tòa nhà công ty, anh ta cảm thấy những ánh mắt xung quanh nhìn mình rất lạ, với tư cách là phó chủ tịch công ty nên những người đó không dám nói trắng trợn, chỉ lầm bẩm sau lưng anh ta, hoặc nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái.
Anh ta cau mày, cho rằng đó là chuyện tối hôm qua anh ta cưỡng hôn Ôn Nhiên ở bên ngoài nhà vệ sinh của nhà hàng đã bị truyền ra, theo bản năng anh ta đứng thẳng lưng, hai tay đút vào túi và bước vào thang máy.
“Ô, đây chẳng phải là phó chủ tịch Mặc người đứng đầu tiêu đề giải trí ngày hôm nay sao?”
Trước khi thang máy đóng lại, có một người đàn ông lịch sự bước vào. Vừa bước vào, ánh mắt của Lạc Hạo Phong đã rơi vào Mặc Tử Hiên, nhìn thầy sắc mặt anh ta tái xanh, anh ấy ra vẻ thở dài: “Phó chủ tịch Mặc, cảm giác xe chấn như thế nào, chia sẻ nó với chúng tôi đi. Nghe nói người phụ nữ đó còn là người nghìn người cưỡi, vạn người đè.
Ôi, liệu có bị lây bệnh truyền nhiễm không?”
Phải nói rằng mồm miệng của Lạc Hạo Phong còn độc mồm hơn chất độc ba phẩn!
Sắc mặt của Mặc Tử Hiên vừa xanh vừa trắng vừa tím, phải nói là thực sự rất rực rỡ. Vào lúc này, dường như cuối cùng anh ta đã hiểu ra, tại sao ánh mắt của những người này nhìn mình đây kỳ quái.
“Lạc Hạo Phong, anh ăn nói bậy bạ cái gì thê?”
Anh ta tức giận siết chặt nắm đấm, dường như anh ta đang cố gắng chịu đựng mới không vung nắm đấm về phía Lạc Hạo Phong.
“Ha hai”
Lạc Hạo Phong bật cười rất vui vẻ, nhìn nét mặt vì tức giận mà còn phải chịu đựng trở nên hung tợn của Mặc Tử Hiên, khóe miệng anh ấy gợi lên một vòng cung hoàn mỹ, vui sướng cười khi người khác gặp hoạ: “Cậu mới chỉ có sắc mặt xanh mét thôi chứ đâu có điếc, sao nào, không hiểu tiếng người à? Ôi, ai trong số các người có lòng tốt đến nói cho cậu ta biết đi, những bức ảnh trên báo hôm nay có phải là cậu ta không!”
“Báo? Báo gì?”
Mặc Tử Hiên nghiền răng nghiền lợi hỏi.
Trong thang máy không có ai lên tiếng!
Đến khi tiếng ‘tinh’ vang lên, thang máy mở ra, Lạc Hạo Phong mới lấy từ trong túi ra một tờ báo gấp, có lòng tốt ném cho Mặc Tử Hiên: “Tôi làm người tốt làm đến cùng, cậu tự xem đi nhé!”
Anh ấy vừa rời đi, những người ở phía sau cũng nhanh chóng giải tán.
Trong thang máy chỉ còn lại Mặc Tử Hiên, anh ta bóp chặt tờ báo, nhìn chằm chằm vào chữ to to ở trên tờ báo, còn có vài tấm hình không thấy rõ lắm nhưng đủ để người ta nhận ra.