Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Vì vậy, Ôn Nhiên mới có thể chỉ nhìn vào mắt Mặc Tu Trần đã tiếp nhận lời nói của anh ấy. Tuy nhiên, đâu phải hai người này đi dẹp scandal, rõ ràng là đi tạo scandal.
Không biết khi Mặc Kính Đằng nhìn thấy buổi họp báo này, NHI cu rêt S, Z _ đến ông ây có nôn ra máu mà chêt hay không, chuyện bê bồi mà ông ấy vắt vả giấu giềm đã bị con trai mình hời hợt nói ra.
Khóe môi Mặc Tu Trần khẽ anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt mọng nước của Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, vừa rồi em trả lời rất tt.”
Ôn Nhiên khẽ mỉm cười: “Là do anh giả vờ quá giống, ánh mắt nghỉ hoặc mơ hồ đó, làm thế nào để người ta tin, anh là Mặc Tu Trần hô mưa gọi gió ở trên thương trường đó.”
“Ôi, hai người đừng khen nhau nữa. Tôi đoán ông già nhà cậu đang trên đường đến bệnh viện rồi đó, cậu có muốn gọi điện xác minh không, hay là đi thẳng đến bệnh viện?”
Đàm Mục mỉm cười, bình tĩnh nói: “Đây là lời cảm ơn của cậu dành cho ông già nhà cậu vì ông ấy đã gọi Mặc Tử Hiên trở lại làm việc à? Quà cảm ơn này, có khả năng ông già nhà cậu không nhận nổi đâu.”
“Đừng lo lắng, ông ấy không chết được đâu.”
Mặc Tu Trần khit mũi không cho là như vậy, Tiêu Văn Khanh phản bội bỏ chạy, ông ấy còn không tức giận đến chết đi sống lại. Chuyện đó đã qua lâu như vậy, cho dù vụ tai tiếng này nỗ ra, ông ấy cũng sẽ không chết được đâu.
Lạc Hạo Phong chớp mắt, nói: “Cho dù không chết được cũng tức giận đến chết nửa mạng, bây giờ, ông ấy sẽ càng không để Mặc Tử Hiên rời khỏi công ty.”
“Đàm Mục, khi cậu hung dữ lên cũng đáng sợ như Tu Trần đó. Quên đi, Mặc Tử Hiên bên đó tôi sẽ không tham gia cuộc vui nữa. Dù sao thì mấy ngày nay cậu cũng rảnh, cậu chơi đi!”
Trong mắt Lạc Hạo Phong loé lên một tia nghi ngờ, vừa rồi ánh mắt của Đàm Mục lóe lên vẻ dữ tợn, đó không phải là ảo giác của anh ấy mà là sự thật, tại sao trông cậu ấy còn tức giận hơn cả Tu Trần.
Đàm Mục liếc nhìn anh ấy: “Tôi dự định ngày mai sẽ về nhà, mẹ tôi giới thiệu cho tôi vài đối tượng xem mặt.”
“Cái gì?”
Đột nhiên giọng của Lạc Hạo Phong cao lên.
Ôn Nhiên cũng giật mình.
Ngày hôm qua Đàm Mục nói anh ấy sẽ đi xem mặt, bọn họ chỉ cho rằng anh ấy nói bâng quơ.
Chỉ mới qua một đêm, sao lại trở thành sự thật rồi.
“Đàm Mục, anh thật sự muốn về nhà xem mặt à”
Ôn Nhiên kinh ngạc nhìn Đàm Mục, cô luôn cảm thấy tính cách của anh ấy và Mặc Tu Trần gần giống nhau nhất, hai người họ đều cho người ta cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn.
Cô còn nhớ lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi của anh ấy, cô còn chưa nói hết lời thì anh ấy đã cúp máy, sau khi quen nhau, cô dần thay đổi cách nhìn của mình về anh ấy.
Rất lâu sau cô mới nhận ra bên ngoài anh ấy lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp, có một trái tim lương thiện.
Đàm Mục liếc nhìn Ôn Nhiên, sau đó anh ấy quay mặt đi chỗ khác, giọng điệu rất bình tĩnh: “Ừm, mẹ tôi nói trong vòng một năm này sẽ để cho tôi kết hôn, thay vì bị mẹ nói mỗi ngày thì thà rằng tôi về nhà đi xem mặt còn hơn, gặp được người thích hợp sẽ đăng ký kết hôn luôn.”
Theo cách nói của anh ấy, kết hôn cũng giống như mua đồ, thấy ổn thì mua.
“Đàm Mục, cậu không bị sốt đấy chứ?”
Lạc Hạo Phong nghiêng người về phía trước, nhân lúc Đàm Mục không chú ý Lạc Hạo Phong vươn tay sờ trán anh ấy, sau đó nhíu mày: “Không sốt mà, vậy thì chắc chắn là vì ngày nào Tu Trần cũng thể hiện tình cảm nên cậu bị trúng độc rồi, cảm thấy tùy tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn thì cậu có thể giống như Tu Trần, ân ái hạnh phúc?”
“Không phải tôi tùy tiện tìm người để kết hôn, tôi và Nhiên Nhiên đã biết nhau từ lâu lắm rồi.”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần lóe lên sự sắc bén, giữa đôi lông mày anh tuần nở nụ cười đắc ý. May mắn nhát trong đời anh là gặp được Nhiên Nhiên, giò đây anh và cô gặp lại nhau, trong nháy mắt anh đã nhận ra cô.