Chương :
Có Khải hít một hơi thật sâu, có gắng đè xuống đau khổ trong lòng, trên mặt xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
“Anh Có, anh nói đi.”
Giọng nói của Ôn Nhiên rất nhẹ, giống như một cơn gió nhẹ đang phảng phát bên tai, Cố Khải nhắm chặt hai mắt, dưới ánh mắt chăm chú của cô khẽ nói: “Lúc trước khi Tu Trần bị thương, chúng ta đều nghĩ rằng đời này của cậu ấy đã bị phá hủy. Sau này trải qua nhiều năm điều trị cơ thể, chính cậu ấy cũng không có hứng thú gì với phụ nữ, giờ em hỏi thì anh mới nói không biết sức khỏe của Tu Trần có thật sự tốt như vậy hay không.”
Đứng trước thang máy, Ôn Nhiên yên lặng lắng nghe, cửa thang máy hết đóng lại mở nhưng không có người đi vào cũng không có ai đi ra.
“Tình huống hiện tại của Tu Trần không phải xấu nhát, chỉ cần kiên trì điều trị, một ngày không xa hai người vẫn có thể có con.”
Ôn Nhiên cắn chặt môi, cả người có chút cứng ngắc.
Cô nhớ lại lần trước cũng ở trong bệnh viện này, lúc cô và Tu Trần đi tìm Cố Khải, trên hành lang cô đã nói với anh muốn có con.
Lúc ấy anh hơi dừng lại.
Biểu cảm có hơi kỳ lạ, cô còn tùy hứng nghĩ rằng anh không thích có con.
Giờ thì cô đã hiểu rồi, trong lòng anh sợ có một bóng tối, cho dù đã chữa khỏi bệnh nhưng trong cơ thể vẫn lưu lại thương ngầm…
Ánh mắt Ôn Nhiên bỗng trở nên vừa chua xót vừa cay cay, cô theo bản năng ngẳng đầu nhìn trần nhà.
Giọng nói của Có Khải dừng lại.
Ngày hôm qua, lúc trong phòng làm việc của anh ấy, hai mắt Thẩm Ngọc Đình cũng chứa đầy nước mắt, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Cô ấy có thể bởi vì tình yêu của mình mà không nỡ buông tay Mặc Tu Trần…
Bây giờ trong mắt Nhiên Nhiên cũng đong đầy nước mắt, chất dịch trong suốt khiến đôi mắt cô lóe sáng như ngọc trai, Cô Khải thây thê liên cảm thây đau lòng.
Tình yêu của Ôn Nhiên đối với Mặc Tu Trần không giống sự kiên trì nhiều năm của Thảm Ngọc Đình, cô yêu một cách thầm lặng, giống như mây và dây leo nhanh chóng quấn quanh toàn bộ trái tim, trong lúc vô ý đã không thể nào buông xuống được nữa.
‘Yêu càng sâu đậm thì càng đau lòng không chịu nỗi.
Ôn Nhiên nhìn trần nhà, nước mắt không ngừng chảy xuống trượt dài trên gò má trắng nõn, ánh mắt Cố Khải khẽ co rút, rút một tờ khăn giấy thay cô lau nước mắt: “Nhiên Nhiên, thật ra bọn em có thể suy xét đến việc không sinh con.”
Mặc dù tất cả những thứ này đều là lừa gạt cô nhưng Cố Khải vẫn khó khăn nói ra.
Cơ thể Ôn Nhiên đột nhiên cứng ngắc!
Hai tròng mắt trong suốt trợn to, bình tĩnh nhìn Cố Khải, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng lắc đầu, dường như trong lòng đã đưa ra một quyết định rất gian nan: “Anh Cố, em muốn thử một chút.”
Tay cầm khăn giấy của Cố Khải cứng đờ, câu nói kế tiếp làm sao cũng không nói ra miệng được.
Trong mắt Ôn Nhiên còn ngắn lệ, trên mặt lại hiện lên một nụ cười kiên cường như đóa hoa nở rộ sau cơn mưa, nheo mắt: “Em đã từng hứa sẽ cho Tu Trần một tình yêu trọn vẹn, một mái nhà hoàn chỉnh, cho dù có bao nhiêu khó khăn, em nguyện ý cùng anh ấy chữa bệnh, chỉ có thân thể khỏe mạnh, trong lòng anh ấy mới không có bóng tôi.
“Nhiên Nhiên!”
Cố Khải khiếp sợ nhìn Ôn Nhiên.
Nhìn cô đau khổ như thế nhưng lời nói lại vô cùng kiên định.
“Em không sao, anh Gố, thật á, em không sao.”
Ôn Nhiên cố gắng đè nén đau thương trong lòng, mỉm cười.
Tu Trần kiên quyết không muốn uống thuốc Đông y, nhưng với tình trạng hiện tại của cậu ấy, đông y có hiệu quả tốt nhất, nếu em quyét định muốn cậu áy đồng ý chữa bệnh thì phải thuyết phục cậu ấy chịu uống thuốc đông y mới được.”
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lóe, rất nhanh đã có phương pháp: “Nếu anh ấy không muốn uống thì em uống cùng với anh ấy là được.”
Ðó là thuốc dành cho đàn ông, một người phụ nữ như em sao uống được!”
Có Khải nhíu mày, dường như cũng không đồng ý với đề nghị này của cô, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ấy nói nhiều như vậy chính là muốn nghe những lời này của Ôn Nhiên.
“Anh Có, anh không kê cho em một ít thuốc khác à, máy loại thuốc bổ ấy, em nói muốn cùng uống thuốc với Tu Trần chứ không có nói muốn uống thuốc của anh ấy.”
Em không ngại khổ à? Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai.”