Chương :
“Chị đã nói rồi, chị là người từng trải, ánh mắt của các người không lừa được chị đâu, cho dù là ánh mắt của em nhìn Mặc Tu Trần hay là ánh mắt Đàm Mục nhìn Ôn Nhiên đều mang theo sự yêu thích cùng ngưỡng mộ. Nếu em không tin thì lần sau cứ chú ý quan sát, chắc chắn là Đàm Mục thích Ôn Nhiên.”
Thẩm Ngọc Đình đè xuống nghỉ ngờ trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Chị Vương, Đàm Mục có thích Ôn Nhiên hay không thì cũng đừng nói cho người khác biết được không, đặc biệt là anh họ em và Tu Trần.”
Đàm Mục cũng đã về nhà đi xem mắt, tất nhiên là không muốn người ngoài biết tình cảm của anh ấy với Ôn Nhiên.
“Đừng lo, chị chưa nói với ai, bởi vì là em chị mới nói.
Ngọc Đình, chị Vương nói thật lòng, em đừng tức giận nhé.”
Chị Vương thân thiết vỗ vỗ đôi bàn tay trắng nõn của Thẩm Ngọc Đình, như một người em gái.
Thẳm Ngọc Đình mỉm cười: “Chị Vương có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
“Phụ nữ chúng ta có năng lực, mạnh mẽ độc lập là rất tốt, nhưng không thể tỏ ra quá kiên cường hay tài giỏi, đôi khi cần yếu đuối thì nên yếu đuối, nhất là trước mặt đàn ông.
Em vì quá tài giỏi nên mới khiến cho những người đàn ông xung quanh em không sinh ra lòng thương tiếc.”
Ánh mắt Thẩm Ngọc Đình lóe lên, cô ấy không khỏi thừa nhận lời của chị Vương đúng là có ý đúng, từ trước đến nay cô ấy đều luôn độc lập.
“Em nhìn Ôn Nhiên mà xem, cô ấy chính là một cô gái mềm yếu mỏng manh, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều có thể ảnh hưởng đến trái tìm đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông ngang ngược như Mặc Tu Trần, càng thích dáng vẻ này.”
“Thật không?”
Thẩm Ngọc Đình lúng túng nhếch môi, Mặc Tu Trần thích Ôn Nhiên không phải vì cô mỏng manh yếu đuối.
“Tất nhiên rồi, chị Vương của em rất có kinh nghiệm trong phương diện này, em nghe lời chị, chị đảm bảo sau này.
em muốn người đàn ông nào đều có thể bắt vào tay.”
Buổi tối, Mặc Tu Trần mang hai túi thuốc về nhà khiến thím Trương hoảng sợ.
“Cậu chủ lớn, nhiều thuốc như vậy, cậu không khoẻ hay là mợ chủ lớn không khoẻ thế?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, dịu dàng nhìn Ôn Nhiên bên cạnh: “Là tôi không khoẻ, nhưng Nhiên Nhiên muốn cùng uống với tôi. Thím Trương, lát nữa thím đi sắc thuốc nhé, nhưng đừng trộn lẫn, cái này là của tôi, cái này là của Nhiên Nhiên.”
Anh chỉ vào túi thuốc mà thím Trương đang cầm trên tay trái và tay phải.
Thím Trương kinh ngạc mở to hai mắt, hoài nghỉ nhìn bọn họ: “Mợ chủ lớn, cô muốn uống thuốc cùng cậu chủ lớn sao?”
Cùng uống thuốc?
Não thím Trương có chút bị đơ.
Bà là người vô học, cũng biết vợ chồng có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Nhưng mà, cho dù mợ chủ lớn có thương cậu chủ lớn thì cũng không cần phải uống một lượng thuốc bắc như vậy, chỗ thuốc này muốn trong mỗi bữa đều uống cùng nhau sao?
“Thím Trương, thím không nghe nhằm đâu, thuốc của cháu cũng là để điều hòa thân thẻ, thuận tiện cháu cùng Tu Trần uống thuốc. Sau này, mỗi ngày thím sẽ có thêm một công việc.”
Ôn Nhiên cũng mỉm cười, dường như cô không hề sợ loại thuốc này.
Thím Trương giật mình, sau đó lại gật đầu: “Được rồi, cậu chủ lớn, mợ chủ lớn, bây giờ tôi sẽ đi sắc thuốc ngay. Lát nữa tôi bê lên cho hai người.”
“ùP Mặc Tu Trần đáp lại, anh nắm tay Ôn Nhiên đi lên lầu.
Lúc thím Trương gõ cửa, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đã tắm xong rồi, anh lau khô tóc cho cô, vừa đặt máy sáy tóc xuống liền nghe thấy tiếng gõ cửa, anh cong môi cười: “Nhiên Nhiên, tốc độ của thím Trương thật nhanh.”
Anh bước tới mở cửa, đột nhiên một mùi thuốc xộc lên mặt.
Ở cửa, thím Trương đang bưng một cái khay có hai bát thuốc, bà ấy còn có ý dùng hai cái bát có màu sắc khác nhau: “Cậu chủ lớn, bát sứ trắng xanh này là của cậu, bát kia là của mợ chủ. Tôi đã chuẩn bị một ít mứt táo, sau khi cậu và mợ chủ uống thuốc xong thì ăn một viên.”
Thím Trương không hỏi Mặc Tu Trần bị bệnh gì, nhưng bà ấy đã quá quen thuộc với công việc sắc thuốc.
Nhiều năm qua, mỗi ngày bà ấy đều sắc thuốc cho Mặc Tu Trần, lúc mang thuốc cho anh bà ấy sẽ chuẩn bị thêm mứt táo.
“Được rồi, thím Trương, thím đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ tự bê bát xuống cất.”
“Tôi không buồn ngủ, lát nữa tôi lên lầu cất bát.”