Chương :
Vẻ mặt Thẩm Ngọc Đình thay đổi, cô ấy không vui thốt ra một cậu, đi về phía anh ta.
Giang Lưu không nhúc nhích, thân hình cao lớn đứng tại chỗ, nhìn cô ấy từng bước tới gần, anh ta chậm rãi nheo đôi mắt híp lại.
“Sao anh…á…”
Thẩm Ngọc Đình bước đến gần anh ta, cô ấy đang định hỏi anh ta tại sao lại không đi, chưa kịp nói xong thì đột nhiên anh ta đầy cô ấy dựa vào bức tường phía sau cô ấy.
Thân hình cao lớn của anh ta tiến lên, lập tức bao bọc lấy cô ấy trong hơi thở tràn đầy nam tính của mình.
Trong nháy mắt đã một tuân trôi qua.
Kỳ nghỉ của Đàm Mục kết thúc, nhưng không thấy người trở lại.
Tối hôm đó, khi Ôn Nhiên đi tắm, Mặc Tu Trần gọi điện thoại giục Đàm Mục, hỏi khi nào thì anh ấy quay lại làm việc.
Ôn Nhiên còn nói mấy ngày qua Đàm Mục làm việc rất vất vả, nếu không quá bận thì hãy để cho anh ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Sau khi cô từ phòng tắm đi ra, Mặc Tu Trần đã gọi điện xong, anh đứng trước cửa sổ kiểu Pháp hút thuốc, nghe thấy tiếng cô đi ra, anh bước đến ghé sô pha dập tắt điều thuốc.
“Sao vậy anh, có phải Đàm Mục nghỉ phép nghỉ đến nghiện, không muốn trở lại làm việc?”
Ôn Nhiên đi tới trước sô pha, cô nhìn hàng lông mày hơi cau lại của Mặc Tu Trần, trông anh có vẻ không vui.
Ánh mắt Mặc Tu Trần dừng ở trên người Ôn Nhiên, ngưng tụ trên đôi mày xinh đẹp của cô, trong lòng loé lên một ý nghĩ, anh đè ép xuống, bình tĩnh mở miệng: “Đúng vậy, sớm biết thế anh đã không cho cậu ấy nghỉ rồi.”
Ôn Nhiên khẽ cười, thấy anh đưa tay ra, cô đưa khăn cho anh, ngồi xuống bên cạnh để anh lau tóc cho mình: “Đàm Mục muốn kéo dài kỳ nghỉ à anh? À đúng rồi, anh ấy đi xem mặt thế nào rồi, có phải có ai đó thích hợp, nên anh ây muôn ở lại đó làm quen?”
“Không có, cậu ấy nói muốn đi du lịch.”
Mặc Tu Trần dừng lại một chút, sau đó anh lau tóc cho Ôn Nhiên, thản nhiên nói: “Lúc đầu, Đàm Mục và Hạo Phong vào tập đoàn MS là để giúp anh. Lúc đó, thế lực của Tiêu Văn Khanh đã phân bồ rải rác ở tập đoàn rồi, ngoài mặt ông già là chủ tịch, nhưng ông ấy không ngần ngại làm những gì Tiêu Văn Khanh yêu cầu mình làm.”
Ôn Nhiên ngắng đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu, đôi lông mày ưa nhìn bị ánh sáng và bóng tối chặn lại, đáy mắt có chút u ám, nhìn thoáng qua cũng không thấy đáy.
“Các anh ấy vào tập đoàn là vì giúp anh?”
Cô nhẹ nhàng lặp lại những gì anh vừa nói.
Lúc đầu, cô nghĩ Đàm Mục chỉ là trợ lý đặc biệt của anh, khi cô gặp Lạc Hạo Phong ở thành phó F, cô cũng nghĩ rằng anh ấy chỉ là người công việc, có quan hệ khá tốt với anh.
Sau đó cô mới biết anh, Lạc Hạo Phong, Đàm Mục và Cố Khải là anh em có tình cảm rát tốt. Sau đó nữa, anh nói với cô rằng thân phận của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong không bình thường.
Lúc đó, cô cũng không hề ngờ rằng họ vào tập đoàn chỉ để giúp anh.
Trong mắt Mặc Tu Trần hiện lên tia ấm áp, giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng: “Đúng vậy, các cậu ấy gia nhập tập đoàn là để giúp anh. Nếu không có các cậu ấy, anh sẽ không thể hạ gục Tiêu Văn Khanh nhanh như vậy, cũng không thể thay người của bà ta nhanh như thế.”
Ôn Nhiên không đáp lại, cô chỉ yên lặng lắng nghe.
Mặc Tu Trần lau khô tóc cho cô, đặt khăn lên giá, đưa cô đến bàn trang điểm, để cô ngồi xuống ghé, lấy lược chải đầu cho cô.
“Mặc dù không có ai nói khi nào rời đi, nhưng trong lòng bọn anh đều rõ. Một khi đánh bại Tiêu Văn Khanh, tập đoàn không cần đến các cậu ấy nữa, các cậu ấy sẽ rời đi.”
“Máy năm qua, anh đã thực sự quen với việc Đàm Mục và Hạo Phong ở bên cạnh mình, bọn anh không có quan hệ huyết thống, nhưng còn tốt hơn những người thân có quan hệ huyết thống. Lúc trước, anh đã tự nói với bản thân mình rằng, cả đời này, chỉ cần họ ở bên cạnh anh, cho dù có vào dầu sôi lửa bỏng anh cũng sẽ không bao giờ nhíu mày.”
“Tu Trần.”
Ôn Nhiên nhìn người đàn ông trong gương, không biết tại sao cô lại cảm thấy lời nói của anh quá thương tâm.
Mặc Tu Trần cười với cô, cảm xúc trong giọng điệu giảm đi một chút, nhiều hơn một tia ấm áp: “Đàm Mục nói, máy năm nay cậu ấy làm trâu làm ngựa cho anh mệt rồi, muốn đi thư giãn. Cậu ấy còn nói, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy cậu ấy.”
“Ai bảo trước đây anh tóm lấy sai bảo anh ấy quá làm gì.”
Ôn Nhiên cười trêu chọc, cô không muốn Mặc Tu Trần vì sự rời đi của Đàm Mục mà cảm thấy đau lòng. Ngoài mặt thì tỏ ra hờ hững, nhưng trong lòng anh lại là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.
Từ thái độ của Lạc Hạo Phong và Đàm Mục đối với anh là có thể nhìn ra, ngoài miệng thì các anh ấy hay phàn nàn, nhưng trên thực tế lại luôn nghĩ về anh.
Mặc Tu Trần cười tự giễu, ẩn ý nói: “Đúng thé, lúc đầu anh không nên tóm lấy cậu ấy mà sai bảo, khiến cậu ấy chạy mắt.”
Nếu ngay từ đầu anh không để Đàm Mục làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ anh ấy sẽ không rời đi nhanh như thế. Lúc trước, anh còn đoán có phải anh ấy thích Thảm Ngọc Đình.