Chương :
Ngày thường, ảnh của vợ Cố Nham được đặt trong phòng khách. Mỗi ngày ông ấy và con trai về nhà, ngay từ cái nhìn đầu tiên là có thể tháy bà ấy.
Hôm nay, vì tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhiên nên tắm ảnh của mẹ Cố đã tạm thời cất đi, đặt ở phòng ngủ trên lầu hai.
“Nhiên Nhiên, ba dẫn con lên làu gặp mẹ.”
Khi Cố Nham nói câu này, có thể nghe thấy ông ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc vủa mình. Vợ của ông ấy ngày đêm đều nhớ về Nhiên Nhiên, nên cuối cùng rơi vào trầm cảm.
Trong những năm qua, ông ấy già nua hơn những người cùng trang lứa, ngoài việc nhớ Nhiên Nhiên và tự trách bản thân, còn có một nguyên nhân khác đó chính là cái chết của vợ mình.
“Vângp!”
Ôn Nhiên gật đầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ ruột của mình, ít nhất trong trí nhớ của cô cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy. Vì vậy, cô không biết mẹ mình trông như thế nào.
Mặc Tu Trần sợ cô căng thẳng nên nắm chặt tay cô, Ôn Nhiên ngắng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, cô mím môi, cùng anh đi lên lầu.
Biệt thự này có ba tầng.
Tầng hai, bên trái là phòng của vợ chồng Cố Nham, bên phải là phòng của Cố Khải, bên cạnh phòng anh ấy là phòng của Ôn Nhiên, vẫn luôn được giữ lại cho cô người đã bị thất lạc.
Cho dù Thẩm Ngọc Đình sống trong nhà họ Cố, cô ấy cũng ở trong phòng khách trên tầng . Cố Nham rất kiên quyết về điều này, Có Khải cũng kiên quyết về điều đó.
Ngay cả khi Cố Khải đối xử với Thẩm Ngọc Đình như em gái ruột của mình, anh ấy cũng không cho cô ấy sống ở trong phòng của em gái mình. Khi Thảm Ngọc Đình còn nhỏ, cô ấy đã chạy vào phòng của Ôn Nhiên, yêu thích đồ chơi của Ôn Nhiên ngay lập tức, thích cả đồ trang trí trong phòng cô, ăn vạ không chịu đi.
Lần đó Thẩm Ngọc Đình bị Cố Khải lôi ra khỏi phòng, cũng là lần đầu tiên Cố Khải làm ra vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói với cô ấy rằng, hoặc là cô ấy trở về phòng mình ở hoặc là cô ấy về nhà mà ở.
Không một ai có thể sống trong phòng của em gái anh ấy.
Thẩm Ngọc Đình bị Cố Khải làm cho sợ hãi bật khóc, không đạt được lợi ích ban đầu mà muốn nghịch đồ chơi.
Vẫn bị Cố Khải từ chối.
Sau đó, Thẩm Ngọc Đình không bao giờ vào phòng đó nữa, vì Cố Khải đã khóa phòng và chìa khóa nằm trong tay anh ấy.
Đây là những chuyện sau khi Ôn Nhiên gặp mẹ mình xong, Mặc Tu Trần đưa cô về phòng của cô và nói cho cô biết.
“Nhiên Nhiên, đây là mẹ của con.”
Trong phòng ngủ, khung ảnh pha lê đặt trên bàn của Có Nham, người phụ nữ trong đó có nụ cười dịu dàng và đôi lông mày ôn hoà, vừa nhìn là biết bà ấy là một người phụ nữ tốt bụng và ấm áp.
Có Nham là một người đàn ông to lớn, đã rơm rớm nước mắt.
Vũ Hàm vẫn luôn trẻ đẹp như vậy, bản thân ông ấy lại già đi. Nhiều khi nhìn vợ trong ảnh, ông ấy sẽ lo lắng không biết bà ấy ở thế giới khác có tốt không, có cô đơn không, có bị bắt nạt không.
Nhiều lúc ông ấy muốn đi tìm bà ấy, nhưng khi nghĩ đến mình vẫn chưa tìm được con gái, sợ bà ấy gặp mình sẽ không vui nên ông ấy lại không dám.
Cảm giác yêu sâu sắc và nhớ nhung đến đau đớn, dày vò ông ấy.
Ôn Nhiên cầm lấy khung ảnh pha lê, cẩn thận nhìn người phụ nữ trong ảnh, hai mắt đẫm lệ, cô mím chặt môi, cảm xúc trong lòng cuộn trào.
Điện thoại di động của Cố Nham vang lên, Mặc Tu Trần ở bên cạnh ra hiệu cho ông ấy trả lời cuộc gọi, anh ở đây với Ôn Nhiên.
Cuộc gọi đến từ nước ngoài, Cố Nham liếc nhìn con gái, câm điện thoại ra khỏi phòng.
“Nhiên Nhiên, mẹ của em là một người phụ nữ rất tốt. Tuy rằng bà ấy đi rồi, nhưng hôm nay em đã về nhà chắc chắn bà ấy rất vui.”
Mặc Tu Trần đau lòng nhìn Ôn Nhiên.
Những giọt nước mắt trượt dài trên mi, chảy dọc theo má, cô mím chặt môi, ngăn mình không khóc.
“Có Khải còn có một cuốn album ảnh, có những bức ảnh lúc bé của em, ảnh gia đình em, bên cạnh phòng Cố Khải còn có căn phòng của em, lát nữa anh đưa em đi xem.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên gật đầu, cô bước tới cất di ảnh của mẹ, trong lòng thầm nói: Mẹ, con về rồi, mẹ không phải lo lắng cho con nữa đâu nhé.
Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên đến trước cửa phòng của cô, mở cửa, không có đi vào ngay mà anh cúi đầu nhìn cô.
Khi Ôn Nhiên nhìn thấy cách bài trí của căn phòng, cô chợt sững người.
Cách trang trí và sắp xếp quen thuộc này giống như ngôi nhà trước đây của cô.