Chương :
“Nhiên Nhiên, têt âm lịch được nghỉ, em có muôn đi đâu chơi không, anh đi cùng em.”
Mỗi khi đến cuộc họp thường niên, người mệt mỏi không chỉ có Ôn Nhiên mà Mặc Tu Trần cũng thé, lúc về nhà anh không lái xe mà để Thanh Dương lái.
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên ngồi ở ghế sau, cánh tay dài ôm eo cô, đầu cô nép vào bả vai anh tạo thành bức tranh ấm áp và đẹp đẽ.
Ôn Nhiên lắc đầu: “Em nghỉ ngơi ở nhà thôi, hiện tại em cảm thấy có thể nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày là chuyện rất hạnh phúc. Vào Tết âm lịch, khắp nơi đều là biển người đông nghìn nghịt.”
Mặc Tu Trần nở nụ cười: “Được, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay anh không ở bên cạnh em, máy ngày Tết đó anh sẽ dành hét tất cả thời gian cho em.”
Ôn Nhiên lập tức bật cười, đôi mắt cô trong veo sáng chói như sao trời: “Đây là anh nói đấy nhé, đến lúc đó cho dù là ai gọi, anh đều phải viết đơn xin phép, được em đồng ý mới có thể đi.”
Mặc Tu Tràn không hề do dự gật đầu, giọng nói dịu dàng vang lên: “Nhiên Nhiên, cho dù là Cố Khải hẹn anh, anh cũng sẽ không đi, cậu ấy không quan trọng bằng em.”
Ở hàng ghế trước, bả vai Thanh Phong khẽ run lên, Thanh Dương chăm chú lái xe, trực tiếp ngăn cản cuộc nói chuyện của hai người phía sau.
Ôn Nhiên lườm anh: “Lịch hẹn phẫu thuật của anh trai em đã đến ngày hai mươi chín âm lịch, chỉ có hôm ba mươi mới được nghỉ một ngày, anh cảm thây anh ây có thời gian hẹn anh à?”
“Thế Ôn Cẩm hẹn anh, anh cũng không đồng ý.”
Mặc Tu Trần nói năng hùng hồn khiến Thanh Phong ngồi ở ghế trước không nhịn được bật cười ra tiếng.
Ánh mắt lạnh lẽo như dao của anh bắn tới, Thanh Phong không quay đầu nhưng tiếng cười đã dừng lại ngay lập tức.
“Anh yên tâm, hai người anh trai của em sẽ không hẹn anh đâu…”
“Cô Ôn, phần lớn những người muốn hẹn cậu Mặc đều là những người phụ nữ yêu mề anh ấy.” Ở phía trước, Thanh Phong không sợ chết chen ngang.
Ôn Nhiên cười khúc khích: “Ừm, Thanh Phong nói có lý, người muốn hẹn anh chủ yếu là mấy người phụ nữ kia.”
“Người phụ nữ nào dám hẹn anh, sau này anh sẽ để Thanh Phong đến đó.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Thanh Phong ở ghế trước, lười biếng phun ra máy từ, anh ta cứ nhiều chuyện đi, dù sao thì xung quanh anh có nhiều người như thế, ném máy người phụ nữ kia cho bọn họ là xong.
“Cô Thẩm, cho dù cô không nói, tôi cũng có cách biết được câu trả lời mà tôi mong muốn.”
Đêm khuya, Thẩm Ngọc Đình nằm trên giường, bên tai vang vọng giọng nói của Mặc Tử Hiên trong điện thoại tối nay, trong lòng cô ấy lại bắt đầu lung lay.
Mặc Tử Hiên nói: “Trong bệnh viện của cô sẽ luôn có những người biết được sự thật, chẳng qua tôi chỉ cần tốn thêm một chút thời gian mà thôi. Cô Thẩm thực sự bằng lòng nhìn người đàn ông mình thích ở bên người phụ nữ khác à, nhìn bọn họ tình cảm ngọt ngào còn bản thân thì rơi nước mắt sao?”
“Nếu như cô hợp tác với tôi, tôi có thể bảo đảm cô sẽ trở thành người phụ nữ của Mặc Tu Trần, hơn nữa sẽ không bao giờ bán đứng cô, cô chẳng cần làm cái gì, vậy thì tại sao không làm.”
Trên bàn nhỏ đầu giường đột nhiên phát ra tiếng rung.
Sau đó chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, Thẩm Ngọc Đình sợ hãi run lên, quay đầu, cầm lấy điện thoại.
Cô ấy nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu mới nhấn nút trả lời, không đợi đối phương mở miệng đã nói trước: “Anh đừng hỏi tôi nữa, tôi sẽ không nói cho anh biết. Nếu anh muốn biết thân thế của Ôn Nhiên, có bản lĩnh thì tự mà đi thăm đò, không có thì cứ chờ bị đuổi ra khỏi công ty đi.”
Hai ngày trước, Thẩm Ngọc Đình tình cờ nghe được Cố Khải và Mặc Tu Trần nói chuyện điện thoại, có vẻ như Mặc Tu Trần đã gài bẫy Mặc Tử Hiên, nhắc đến cũng không được xem như là gài bẫy, chỉ là Mặc Tử Hiên tiếp nhận dự án phát triển sản phẩm mới của công ty bọn họ.
Mặc Tu Trần muốn nhân cơ hội này đuổi Mặc Tử Hiên ra khỏi công ty khiến anh ta không còn chỗ đứng trong công ty.
Mặc dù phải đến sau tết âm lịch mới phát hành sản phẩm mới nhưng hiện tại Mặc Tử Hiên đã bắt đầu nóng lòng, Mặc Tu Trần không những chỉ ngáng chân anh ta trong tối, anh ta cũng không biết Mặc Tu Trần còn có những chuẩn bị khác.
Cô Thẩm, tôi gọi đến chỉ muốn nói cho cô biết, cho dù cô không nói, tôi cũng biết đáp án.”