Chương :
“Tu Trần, cậu mau đi nghe điện thoại đi, Ôn Nhiên, cô tới thay cậu ấy đi, để tôi và Tiểu Tiểu thắng một lát.”
Hai mắt Lạc Hạo Phong sáng lên, vẫy tay gọi Ôn Nhiên.
Ôn Noãn cười khẽ, liếc nhìn Lạc Hạo Phong và Bạch Tiểu Tiểu, chậm rãi đi tới trước mặt Mặc Tu Trần: “Chuyện này còn chưa chắc, có hai người anh trai của tôi ở đây, cho dù tôi không biết chơi cũng không nhát định sẽ thua anh.”
Ừ, Nhiên Nhiên nói đúng.”
Hạo Phong, cậu cho rằng chúng tôi sẽ để cho cậu thắng tiền của Nhiên Nhiên sao?”
Ôn Cảm và Cố Khải lập tức bày tỏ, Bạch Tiểu Tiểu nhìn bọn họ rồi quay sang hỏi Lạc Hạo Phong: “Lạc Hạo Phong, rốt cuộc anh có được hay không?”
Sắc mặt của Lạc Hạo Phong lập tức thay đổi: “Ai nói tôi không được, cô xem đây.”
Mặc dù Bạch Tiểu Tiểu chỉ muốn hỏi anh ấy chơi bài có được hay không, nhưng câu nói truyền đến tai của Lạc Hạo Phong lại biến thành ý nghĩa khác, đặc biệt lúc này Bạch Tiểu Tiểu đang ở rất gần anh ấy, đôi mắt trong veo của cô ấy nhìn anh áy thoáng hiện vẻ lo lắng.
Hơi thở cô ấy phả ra thay thế không khí, tràn vào trong cánh mũi khiến tâm trạng Lạc Hạo Phong hơi rung động.
“Nhiên Nhiên, em ngồi ở đây đi.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn điện thoại, đứng dậy nhường chỗ cho Ôn Nhiên, anh cầm lấy điện thoại đi ra ban công, quay đầu nhìn Ôn Nhiên trong phòng khách, sau đó ấn nút trả lời.
A lô”
“Tu Trần, hiện tại con đang ở đâu.”
Người gọi đến là Mặc Kính Đằng.
Kể từ khi anh tuồn ra chuyện Tiêu Văn Khanh bỏ trốn với đàn ông, Mặc Kính Đằng gọi điện chất vấn anh một lần rồi sau đó không hề gọi nữa, chỉ lo trợ giúp Mặc Tử Hiên ở công ty.
Tình cảm ba con của họ cũng vì thế mà ngày càng trở nên bế tắc.
Mặc Tu Trần không hề quan tâm đến mấy chuyện này, người ba Mặc Kính Đẳng này đối với anh mà nói không khác gì một người xa lạ, giọng điệu khi nói chuyện với ông ta cũng rất lạnh lùng: “Có chuyện gì không?”
“Tất nhiên là có chuyện, con lập tức trở về đây, ba muốn tự mình nói với con một chuyện vô cùng quan trọng.”
Giọng nói của Mặc Kính Đằng rất nghiêm túc, thậm chí còn lấy ra sự uy nghiêm theo thói quen của mình ra lệnh cho Mặc Tu Trần.
“Hiện tại tôi không rảnh.”
Mặc Tu Trần không chịu lép vế, bảo anh về thì anh về à, anh không nghe lời như vậy đâu.
“Nếu con không muốn thân phận của Ôn Nhiên bị đưa ra ánh sáng thì tốt nhất con trở về đây ngay lập tức.”
Cho đến bây giờ Mặc Kính Đằng không thể khống chế được Mặc Tu Trần, nhưng có thể uy hiếp anh.
Vừa nghe thế, ánh mắt Mặc Tu Trần lập tức trở nên lạnh lẽo, thân hình cao lớn trong nháy mắt cứng đờ, sau đó lạnh lùng nói: “Làm sao ông biết?”
“Đừng quan tâm làm sao ba biết, chuyện ba biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của con, mau về đây.”
Tay cầm điện thoại của Mặc Tu Trần hung hăng nắm chặt, quay đầu nhìn về phía phòng khách, đúng lúc Ôn Nhiên ở bên trong đó cũng quay đầu lại nhìn anh, qua cửa sổ thủy tinh, anh nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô, môi mỏng vô thức mím chặt thành một sợi chỉ.
“Lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Sau một lúc im lặng, anh thỏa hiệp.
Cúp điện thoại, anh cũng không vào nhà ngay, thân hình cao lớn đứng ở ban công, đôi mắt sâu thẳm còn tối hơn so với bóng đêm, đầu óc xoay nhanh như chong chóng, suy nghĩ làm sao Mặc Kính Đằng lại biết.
Ông ấy nói bản thân biết còn nhiều hơn cả tưởng tượng của anh có phải có nghĩa là ông ấy cũng biết Ôn Nhiên là con gái của nhà họ Có và tình trạng sức khỏe của cô hay không.
Cho nên mới vội vàng gọi anh về nhà như thé.
“Tu Trần!”