Lúc Ôn Nhiên xuống lầu, Mặc Tu Trần đang ngồi đọc bảo trên ghế salon. Khi thấy cô xuống, anh mới lên tiếng bảo vú Trương dọn bữa sáng lên.
Bữa sáng hôm nay cũng khác so với mọi ngày, Ôn Nhiên vừa bước vào phòng ăn đã nhanh chóng phát hiện ra phần ăn của cô giống với trước đây, mẹ cô sẽ thường cố ý thay đổi công thức nấu ăn cho cô.
Ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh, từ tận đáy lòng cô cảm thấy có chút ẩm áp.
Hai người họ đã kết hôn hơn một tuần, thế nhưng đây là lần đầu tiên cả hai cùng ăn sáng với nhau. Bây giờ cũng chỉ có hai người họ vì thế không khí trên bàn ăn cũng vô cùng yên tĩnh.
Mặc Tu Trần ăn sáng xong, sau khi dùng khăn giấy lau sạch miệng thì quay sang dặn dò Ôn Nhiên vài câu. Sau đó anh nhanh chóng ra ngoài ngồi vào vị trí ghế lái trước, chờ tới khi cô ăn xong thì hai người sẽ ra ngoài.
Lúc Ôn Nhiên ra ngoài, một chiếc Aston sang trọng đã chờ sẵn trước của biệt thự. Gò má anh tuấn của Mặc Tu Trần lộ ra ngay chỗ cửa sổ xe đang mở một nửa. Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt anh, từng tấc da thịt trên người anh giống như đang để lộ một vầng hào quang, đến đến mê người.
“Lên xe thôi!”
Anh hơi nghiêng người sang bên cạnh, đưa tay mở cửa xe giúp Ôn Nhiên, sau đó nói với Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên gật đầu một cái, nở một nụ cười vô thức, cúi người ngồi vào xe. Anh không nói cô cũng biết, bởi vì cô đang tới kỳ nên anh mới chủ động thay đổi vị trí, chuyển sang làm tài xế cho cô.
Dọc đường đi, Mặc Tu Trần chuyên tâm lái xe, Ôn Nhiên yên tĩnh ngồi vị trí ghế lái phụ. Khi thì nhin ra ngoài cửa sổ, khi thi nhin người đang lái xe bên cạnh, mặc dù cả hai người không nói gì thế nhưng bầu không khỉ lại ấm áp một cách khác thường.
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, anh sẽ tới đón em.”
Khi đến phận xưởng, Mặc Tu Trần quay sang dặn dò Ôn Nhiên, cô mìm cười gật đầu sau đó mở cửa xuống xe, rồi lại quay sang vẫy tay với anh: “Lái xe cần thận đấy!”
Mặc Tu Trần ủ một tiếng. Sau khi nhìn thấy cô đã vào phân xuởng thì mới lái xe rời khỏi đó.
Khi Ôn Nhiên vừa vào phòng làm việc thì chị Lý nhanh chóng cầm một tập tài liệu bước vào theo, bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay với cô. Lúc chở cô ký tên, chị ta nói: “Nhiên Nhiên, tổi qua chị vừa gặp Đàm Mục đẩy. Nghe cậu ấy nói Mặc Tu Trần đã tuyển một cô thư kỷ mới tới làm việc bên cạnh anh ta.”
Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn chị Lý, lạnh lùng nói: “Đúng thế, cô bé đó tên là Trình Giai. Nghe nói khi còn bé cô bé ấy đã cứu anh ấy vị thế cũng nên bảo đáp người ta.”
Chị Lý cau mày, hiển nhiên là đã nghe Đàm Mục nói những chuyện khác, vì thế chị ta có hơi do du nhắc nhở CÔ: “Nhiên Nhiên, mặc dù những người ngoài đều đồn Mặc Tu Trần có bệnh trên phương diện đó. Thế nhưng với dáng vẻ đẹp trai của anh ta, hơn nữa anh ta còn là người thừa kế tập đoàn MS, phụ nữ thầm thương trộm nhớ anh ta cũng nhiều không đếm xuể. Chị nghe nói cái cô Trinh Giai kia rất thích Mặc Tu Trần đấy!”
Sau khi Ôn Nhiên kỷ xong, nhanh chóng đóng tập tài liệu lại, lúc này mới cười nói: “Chị Lý, nếu như Mặc Tu Trần là kiểu đàn ông trăng hoa thì sẽ không thể có chuyện cho tới bây giờ bên cạnh anh ấy không có người khác phái nào. Bây giờ anh ấy nhận Trinh Giai vào làm bên cạnh minh chỉ là vì để bảo đáp ân tình mà thôi.”
Chị Lý cầm lấy tập tài liệu, vẫn không yên tâm mà nhắc nhờ cô: “Nhiên Nhiên, em là một người đơn thuần. Vì thế không hiểu nhiều về chuyện giữa nam và nữ. Mặc Tu Trần không phải kiểu đàn ông trăng hoa, có thể cải cô Trình Giai kia thật sự là ân nhân của anh ta. Anh ta đối với cô gái đó có một kiểu cảm tình đặc biệt, thế nhưng giữa em và anh ta lại không có cơ sở tình cảm nào cả, em vẫn nên cần thận thì hơn.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Vâng, em biết rồi. À đúng rồi chị Lý, một lát nữa khi chị ra ngoài thì gọi Chu Minh Phú đến phòng làm việc giúp em nhé.”
“Được!”
Chị Lý trả lời rất nhanh, cầm lấy tập tài liệu có đã ký nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của cô. . Kiếm Hiệp Hay
Nhin bóng lưng chị Lý đã biến mất sau cánh cửa, ảnh mắt Ôn Nhiên thoảng hiện lên vẻ suy tư. Nhở tới “Ý Phẩm Hiên” mà hôm qua Mặc Tu Trần cố ý diễn cho Trình Giai xem, cô lại lắc đầu, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ nào đó.