“Sao có thể nói như vậy được, vợ tôi là một phần của Phùng thị.
Nếu vợ tôi nghỉ ở nhà thì Phùng thị chẳng còn hoàn hảo nữa rồi” Không biết từ lúc nào, ba Phùng đã xuất hiện từ sau lưng hai mẹ con.
Nghe giọng nói của ông, gương mặt mẹ Phùng liền trở nên tươi tắn.
Bà quay người ôm lấy cánh tay của cô, khẽ lên tiếng: “Ông xã, anh không bàn chuyện cùng mọi người nữa sao?”
Ba Phùng vuốt tóc vợ mình, cất giọng dịu dàng: “Hôm nay là tiệc dành cho Phùng Dịch và Yển Nguyệt, bàn chuyện cũng phải để ngày khác chứ.
Con nói xem có đúng không Yển Nguyệt?”
Lưu Yển Nguyệt cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ gật đầu cho qua.
La phu nhân dường như chưa chịu bỏ qua cho cô, thấy ba mẹ Phùng đi xa liền lên tiếng châm chọc: “Tưởng như mình giỏi giang lắm sao? Cũng bị lão La nhà tôi làm cho một vố chẳng biết muối mặt vào đâu”
“Ồ, vậy sao? La phu nhân à, đường còn dài chưa biết ai hơn ai đâu.
Nếu không tin bà cứ chờ xem” Dứt lời, cô bước đến gần khẽ nói nhỏ vào tai của bà ta: “Về nói vói chồng bà, hậu thuẫn của ông ta đã bị tôi lật đổ rồi”
Lưu Yển Nguyệt nhìn La phu nhân bằng ánh mắt nhàn nhạt, môi cong lên tạo một nụ cười vô cùng đẹp mắt: “Những người chọc phải tôi, đều phải trả giá.
Từng chút một, Lưu Yển Nguyệt tôi sẽ đòi lại đủ”
“Cô… đúng là hỗn láo” Nhìn theo bóng lưng ung dung, ngạo mạn của cô, ánh mắt La phu nhân trầm xuống, răng nghiến ken két.
[…]
Thời gian trôi qua, tiệc cũng đã bắt đầu.
Bỗng ngay cửa lớn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Lưu Yển Nguyệt đang buồn chán ăn bánh kem thì nhướng mày trở nên thích thú.
Chà, chuyện hay sắp đến rồi đây.
Bên cạnh, Phùng Kỳ đẩy vai cô lên tiếng: “Này, sao cô ta có mặt ở đây?”
“Không biết, chắc là đi cùng người nào đó” Cô liếc mắt sang bạn mình bên cạnh lên tiếng với giọng điệu thờ ơ.
Phùng Kỳ thấy vậy thở dài, bĩu môi khinh thường: “Sao lúc nào cũng thấy cậu khinh thường đối thủ hết nhỉ?”
Lưu Yển Nguyệt bật cười thích thú: “Đối thủ? Cô ta không phải đối thủ của mình, đối thủ của mình chỉ có một.
Nhưng mà…” hiện tại cô ấy không còn bận tâm đến việc cạnh tranh với mình nữa rồi.
Lưu Vân Nhi ôm cánh tay người đàn ông đào hoa kia bước vào sảnh tiệc.
Người ta cười cười đi đến chỗ Phùng Dịch: “Đại nạn qua khỏi lần này nhưng chưa chắn lần sau qua được đâu”
Phùng Dịch nhướng mày: “Tôi phúc lớn, mạng lớn”
Nói hết câu, mắt anh lia sang nhìn cô gái bên cạnh Trình Dư, chân mày chợt nhíu lại.
Lưu Vân Nhi không nhận ra sự khác thường của anh liền tươi cười chào hỏi: “Chào anh, anh rể”
Trình Dư nghe vậy có hơi ngạc nhiên, sau đó kêu cô đi sang chỗ khác chừa lại không gian cho anh và Phùng Dịch trò chuyện.
Cô ả không nói nhiều, buông cánh tay anh ra mà rời đi.
Bóng lưng người kia xa dần, sắc mặt Trình Dư trầm xuống, giọng lạnh lùng: “Cô ta là em vợ cậu?”
“Cũng đúng mà cũng không đúng”
“Cái gì mà cũng đúng với không đúng chứ? Cậu nói rõ ràng xem”
Phùng Dịch thở hắc ra một hơi, khuấy khuấy ly rượu trên bàn: “Cô ta và vợ tôi không cùng huyết thống”
“Là con riêng của mẹ kế của vợ cậu à?”, Trình Dư ngờ vực hỏi lại.
Anh trợn tròn mắt, đánh bạn mình một cái: “Nói cái gì mà dài dòng như vậy chứ? Mẹ cô ta chỉ là người cũ của bố Yển Nguyệt thôi”
Đầu óc Trình Sư dần trở nên rối loạn: “Vậy tại sao cô ta gọi cậu là anh rể?”
“Đó là biểu hiện của sự cố chấp” Anh không lạnh không nhạt phun là vài chữ.