A A A A A A A.
Không thể tin được, cô nhanh như vậy đã mang thai rồi sao? Nhiều bạn bè của cô nói rằng chuẩn bị có con cũng phải mất một vài năm.
Kết quả cô muốn liền trúng phốc như vậy sao?
Lưu Yển Nguyệt thầm cảm thán, chắc là do chồng mình quá mạnh.
Đúng là không hổ danh Cục trưởng Phùng, bắn đâu trúng đó.
Mãi thấy cô vào đó mà không đi ra, Phùng Dịch lo lắng đi đến gõ cửa: “Yển Nguyệt, có chuyện gì sao?”
Giọng nói của anh vọng vào, cô giật thốt mình mà làm rơi que thử thai xuống sàn.
Tai anh áp vào cửa nên cũng nghe thấy thiếu động bên trong, chân mày hơi nhíu lại: “Yển Nguyệt, anh vào được không?”
“Hả? Không sao em ra ngay” Dứt lời, cô bỏ chiếc que thử thai vào túi áo.
Bây giờ vẫn chưa chắc lắm, nếu nói cho Phùng Dịch biết lỡ như không đúng thì anh chắc sẽ thất vọng.
Đẩy cửa ra, bên ngoài là Phùng Dịch với vẻ mặt lo lắng thấy rõ.
Vừa thấy cô bước ra, anh đã bước đến hỏi hang: “Em làm sao mà ở trong đó lâu như vậy?”
Lưu Yển Nguyệt liếc mắt xem đồng hồ trên tường, khẽ mỉm cười nắm tay anh an ủi: “Chẳng phải mới nửa tiếng thôi sao? Phùng Dịch, em không sao đâu, anh đừng lo lắng”
Ấn đường của anh vẫn còn ba vạch, vội bế cô ngồi xuống xô pha.
Ngồi trên người anh, cả người Lưu Yển Nguyệt trở nên căng thẳng.
Sao hôm nay người này khác vậy?
Phùng Dịch trầm giọng lên tiếng: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Em có thể xảy ra chuyện gì chứ…” chưa nói hết câu, đã bị ánh mắt sắc lạnh của anh lia đến khiến Yển Nguyệt giật bắn mình.
Cô thở dài lắc đầu, ngập ngừng cất lời: “Thật ra… em… hình như… mang thai rồi” vừa nói cô vừa rút que thử thai trong túi ra đưa cho anh.
Ngừng một chút, Lưu Yển Nguyệt giận hờn nói: “Cái này em không chắc, em định đi kiểm tra rồi mới báo cho anh biết”
Liếc mắt nhìn vẻ mặt bất ngờ của người kia, cô bĩu môi khinh thường: “Đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng chỉ là trong người không khỏe thôi.
Đồng nghiệp của em cũng gặp tình trạng như vậy nhiều lần rồi”
“Em không muốn anh thất vọng nên mới không chịu nói ra thôi”
Dứt lời, một cái ôm ấm áp bao trùm lấy cô.
Đầu tựa vào lòng ngực của người kia, tim trong ngực trái của anh đập dữ dội như muốn nổ tung lòng ngực.
Sau đó, cô lại nghe anh nói: “Cảm ơn em”
“Hả? Cảm ơn cái gì?”
Phùng Dịch vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng điệu gần nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn vì nghĩ cho anh, cảm ơn vì chịu sinh con cho anh”
Lưu Yển Nguyệt bật cười ôm lấy anh: “Anh nói ngốc cái gì vậy, Cục trưởng Phùng?”
“Không ngờ lại nhanh như vậy”
“Anh còn nói sao? Chẳng phải do anh mỗi ngày đều hành em sao?”
Phùng Dịch nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vô cùng tiếc nuối: “Tiếc thật, sau này anh không thể mỗi ngày ngắm em rồi”
“Tại sao? Anh muốn ngắm thì em cho anh ngắm”
Anh ho khẽ vài tiếng, mắt liếc nhìn cô: “Em tính làm anh nghẹn chết đấy à?”
Lưu Yển Nguyệt: “…”
[…]
Mang thai được 2 tháng, cơn ốm nghén của Lưu Yển Nguyệt bỗng bộc phát.
Ngửi mùi gì cũng nôn, ăn uống dần trở nên thanh đạm, ngoài rau và cháu trắng ra cũng chẳng ăn được gì.
Phùng Dịch vì chuyện này mà trở nên lo lắng, nghỉ luôn ở nhà với cô.
“Yển Nguyệt, anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
“Phụ nữ mang thai người nào chẳng như vậy.
Vì chuyện này mà đến bệnh viện thì ngại chết đi được”
Anh nhăn mặt nắm chặt bàn tay cô: “Sao có thể chứ? Phùng Kỳ cũng không ốm nghén như em.
Không được, phải đi kiểm tra”