"Ông tìm tôi có việc ư?"
Nghe được câu hỏi của Tuyệt Mị , Lãnh Thiên Cuồng mới nghĩ đến tại sao mình trở lại sớm như vậy, hình như lý trí của hắn mỗi lần vừa đụng đến nha đầu này liền vô ảnh vô tung biến mất.
"Nếu như mà ta nói cho con tiền gửi ngân hàng của ta đột nhiên nhiều hơn một tỷ, có phải con sẽ nhớ tới những thứ gì hay không?"
"Nhớ tới cái gì?" Vốn là cũng không còn nhớ, người đàn ông này nói chuyện lúc nào cũng mịt mờ như vậy.
"Không cho phép giả bộ ngu, con rốt cuộc có biết tại sao trong ngân hàng của ta có hơn một tỷ như thế nào tới hay không, thời điểm ngày đó con hỏi ta còn tưởng là đùa giỡn, nhưng nào có thể trùng hợp như thế." Lãnh Thiên Cuồng có chút gấp gáp hỏi, hơn một tỷ cũng không phải là số lượng nhỏ, nha đầu này rốt cuộc lấy được từ nơi nào.
"Biết cái gì gọi là hacker không?" Tuyệt Mị suy nghĩ một chút hỏi, không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn.
"Dĩ nhiên biết, chỉ là con không phải sẽ nói con chính là hacker hả." Lãnh Thiên Cuồng cười, đứa trẻ sáu tuổi là hacker nói ra có người tin sao?
"Tôi đối với máy vi tính rất đường lối, có thể tiến vào trang web mà rất nhiều người bình thường không vào được, tôi nói như vậy,ông có thể hiểu sao?" Lời cô nói là thật, một trang web không làm khó được cô, ngay cả trang web quốc gia đặc biệt cũng có thể tiến vào, chỉ là, cô nói như vậy cũng có trọng điểm hiềm nghi mơ hồ,nhưng mà người đàn ông không biết thôi.
"Có thể, nhưng hàng tỷ này cũng không tránh khỏi hơi khoa trương đi. . . . . ." Nếu như đơn giản như vậy là có thể lấy được hàng tỷ, hắn còn khổ cực đi làm hắc đạo buôn bán, trong đầu Lãnh Thiên Cuồng có chút rất không cân bằng nghĩ đến.
Tuyệt Mị không để ý tới Lãnh Thiên Cuồng không thăng bằng, cô cũng không có nói hàng tỷ này là cô ở trên mạng lấy được, đây đều là hắn tưởng tượng không liên quan với cô, không muốn lừa gạt hắn thế nhưng lại cũng không có biện pháp nói thật, chẳng lẽ muốn nói cho hắn là số tiền này là kiếp trước cô để dành ư, đừng bảo là hắn không tin, chính là mình cũng không tin tưởng, tự nhiên chuyện tình hoang đường như vậy xảy ra ở trên người của mình.
"Nha đầu, con hãy thành thật nói có phải con làm cái này vì muốn bồi thường tổn thất của ta hay không?" Sau khi hết khiếp sợ Lãnh Thiên Cuồng liền bình tĩnh lại, nếu tiền này có một nguồn gốc cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là dụng tâm này của nha đầu, rất đáng được tra cứu.
"Có phải thế không." cô làm như vậy là muốn bồi thường tổn thất cho hắn, nhưng là không phải, bởi vì nguyên nhân chủ yếu cô còn chưa muốn nói cho hắn cô làm tổn thất cái gì, mặc dù cách làm của hắn là tự nguyện, nhưng cô còn chưa muốn mình có cảm giác giống như xin lỗi hắn cái gì, mấy ngày nay cô có chút cảm thấy không được tự nhiên, cảm giác mặt lạnh hướng về phía người đàn ông này không chịu đựng nổi , tâm không bị khống chế liền thay đổi có đôi chút mềm mại.
"Có ý gì?" Lãnh Thiên Cuồng có chút không rõ mà hỏi.
"Không có gì, tôi luyện tiếp súng đây." Tuyệt Mị không muốn nói, trực giác nói cho cô biết người đàn ông này nhất định sẽ không thích câu trả lời như vậy.
Lãnh Thiên Cuồng nhẹ buông tay mặc cho Tuyệt Mị nhảy xuống , hướng hầm súng cách đó không xa đi tới, thời điểm Tuyệt Mị đi ước chừng năm sáu bước mới dùng giọng nói hết sức nghiêm túc : "Nếu ông không muốn nói coi như xong, chỉ là. . . . . . Khoản tiền kia tôi sẽ chuyển đến trên tài khoản của ông,cứ xem như ngươi quỹ giáo dục là được."
Nói xong Lãnh Thiên Cuồng rời đi phòng huấn luyện, hắn còn có chút chuyện phải xử lý, đang trù bị muốn xây công ty mới có rất nhiều vấn đề.
Tuyệt mị sắc mặt ngưng tụ, khẽ cau mày muốn kháng nghị, lại chỉ thấy được bóng lưng của nam nhân, trầm mặc một hồi sau mới tiếp tục đi tới luyện súng, dù sao trước là cô cho,hắn nguyện ý xử lý như thế nào cũng là chuyện của hắn , muốn cho cô cũng không phản đối.
... ...... .....
Lãnh Thiên Cuồng trên đường trở về thư phòng nhớ lời nói hồi nãy kia, quỹ giáo dục, tiểu nha đầu đã sáu tuổi rồi, lúc ấy nghĩ tới đây nha đầu tồn tại cũng là bởi vì hắn hằng ngày hỏi thăm có liên quan đến vấn đề nha đầu này có nên đi học hay không, hiện tại hắn.nên suy tính tốt một chút, cách biệt thự không xa lắm thì có một nhà trẻ tư nhân thật tốt. . . . .Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lãnh Thiên Cuồng có chút trở nên mất tự nhiên , vừa nghĩ tới đem Tuyệt Mị đưa đến vườn trẻ hắn liền muốn cười, đoán chừng nha đầu kia nhất định sẽ không đồng ý hắn làm như vậy, cũng thế, vườn trẻ đối với tiểu nha đầu mà nói có chút không thích hợp, sáu tuổi phải là lớp đầu hoặc là lên tiểu học rồi chứ, không biết ý tưởng nha đầu là cái gì đây.
"Lôi Đình, cậu đi tra một chút tất cả các trường tiểu học, tôi muốn tin tức cặn kẽ cụ thể ." Trước chuẩn bị sẵn sàng đi, đến lúc đó đưa cho tiểu nha đầu xem, thấy cô thích kia sẽ đưa cô đi , trên mặt Lãnh Thiên Cuồng mang theo nụ cười cưng chìu.
"Dạ!" Không cần hỏi, Lôi Đình cũng có thể đoán được Môn chủ làm như vậy là vì người nào.
... ...... .....
Hai ngày sau, Lôi Đình liền đem một chồng tài liệu lớn đặt trên bàn cho Lãnh Thiên Cuồng xử lý, trong ngày thuờng chỗ làm việc của Lãnh Thiên Cuồng là nằm ở trung tâm thành phố khách sạn cấp năm sao ,hiện tại đây là nơi duy nhất có thể được xưng tụng là sản nghiệp trong nước.
"Uh, rất tốt, hôm nay rảnh rỗi cũng không cần tới tìm tôi, tôi đi về trước." Cầm lên tài liệu nhìn qua một lần, Lãnh Thiên Cuồng hài lòng gật đầu một cái, cầm lên một ít đống tài liệu liền hướng đi ra ngoài.
Lôi Đình bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, trước kia Môn chủ làm công việc điên cuồng luôn là quên về nhà,nhưng bây giờ luôn nguyện ý chạy về nhà, chỉ cần không phải chuyện Môn chủ phải tự mình giải quyết thì đều vứt cho hắn cùng mấy Phó Môn Chủ, để cho bọn họ những người này mệt đến không có thời gian nghỉ ngơi, còn chính Môn chủ hắn đang cùng tiểu thư hưởng thụ Thiên Luân Chi Nhạc [],làm cho một đám bọn họ ghen chết, chỉ là tính của tiểu thư thật đúng là kinh khủng, với Môn chủ kẻ tám lạng người nửa cân, không phân cao thấp.
[] Niềm vui thú của gia đình
... ....
"Nha đầu, con ghé xem một chút thích cái nào, mặc dù từ nhỏ cũng đã đi học, nhưng là con bây giờ đi cũng không muộn." Nha đầu này lại đang sử dụng máy vi tính của hắn, trước kia hắn nghĩ là chơi, kể từ sau lần chuyện tiền hàng tỷ này, hắn đã có thể không dám nói cô là đang đùa nữa.
"Tiểu học?" Tuyệt Mị khẽ nheo mắt lại, đây là điềm báo cô không vui.
"Đúng vậy a, con đã sáu tuổi rồi, cũng có thể đi học rồi." Lãnh Thiên Cuồng ngược lại không cảm thấy nha đầu này có cái gì không đúng, tiếp tục vô cùng vui vẻ nói.
". . . . . ." Trầm mặc, Tuyệt Mị cũng biết lời người đàn ông này nói vô cùng đúng, chỉ là, để cho cô đi lên tiểu học. . . . . . Đây cũng quá kỳ quái.
"Thế nào, con không muốn phải đi?" Nhận thấy được Tuyệt Mị trầm mặc, Lãnh Thiên Cuồng cũng phát hiện chỗ không đúng, nha đầu này hình như không quá vui mừng a.
"Không muốn." Để cho cô chung đụng cùng mấy đứa bé quả thực là so đi giằng co với mấy phần tử khủng bố còn kinh khủng hơn, cô không thích những đứa bé ngây thơ như vậy, cho dù nói chuyện với rất nhiều người đơn thuần.
"A, này cũng không hay a, đứa bé nào cũng là muốn đi học, con cũng không thể cô độc như vậy."Ôm lấy Tuyệt Mị đặt ở trên đùi của mình, Lãnh Thiên Cuồng khuyên, thật ra thì hắn cũng không có cho là Tuyệt Mị nhất định phải đi học, chẳng qua là cảm thấy nên khiến tiểu nha đầu tiếp xúc với bên ngoài nhiều một chút, có lẽ tiểu nha đầu cũng sẽ không còn lạnh nhạt nữa, hơn nữa, con cũng cần bạn bè đi, vẫn là một người , thời điểm hắn không bên cạnh cô , làm cho hắn có chút cảm thấy áy náy.
Tuyệt mị cau mày, cô độc là đang nói cô ư,cô cũng không cảm thấy như vậy.
"Đi đi, con ngày ngày ở nhà không phải rất nhàm chán ư, đi có lẽ có thể biết đến người bạn nhỏ, nếu quả như thật không vui, vậy ta cũng không miễn cưỡng con nữa."Lãnh Thiên Cuồng tiếp tục khuyên lơn, cô là bảo bối của hắn, hắn muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất , hắn làm như vậy chỉ là hi vọng cô vui vẻ, có thể có một tuổi thơ vui vẻ, nhớ hắn khi còn bé liền hết sức quậy, luôn là cùng một đám đứa bé đi đánh nhau, nơi nào chơi thật vui thì hướng chạy đi nơi đó, trôi qua đặc sắc lại tự nhiên, mà tiểu nha đầu lại an tĩnh có lúc giống như là không tồn tại, làm cho người ta luôn là cảm thấy một tia thương cảm, luôn muốn trêu chọc cô, để cho cô tươi cười.
Mà lời nói của Lãnh Thiên Cuồng quả thật cũng làm Tuyệt Mị xúc động, cô ở chỗ này hình như là thật sự có chút nhàm chán, chỉ là lên trên tiểu học. .. . . .
"Được rồi, tôi đi!" Hi vọng sẽ không nên tán gẫu mới phải!