Không khí an tĩnh ước chừng kéo dài chừng mười phút đồng hồ, Tư Đình Nhiễn có chút không tự nhiên khi gặp Lãnh Thiên Cuồng, người đàn ông này khiến cho hắn có loại cảm giác bị áp bức, mặc dù chưa nói tới sợ, nhưng là không dám quá tùy ý, chỉ là...
"Cậu ngồi ở nơi này ngồi có thể rất nhàm chán, tôi dẫn cậu đi thăm nhà tôi có được hay không?" Hắn thật sự hy vọng có thể mang Tuyệt Mị đi thăm nhà của hắn, còn có phòng của hắn, cũng hi vọng lời nói đó có thể thuyết phục cô.
Tuyệt Mị đối với việc đi thăm biệt thự không mấy hứng thú, cũng không để ý đến Tư Đình Nhiễn, làm cho Tư Đình Nhiễn ngấm ngầm thất vọng, uất ức nhìn Tuyệt Mị.
Một bên, Lãnh Thiên Cuồng cùng Hàn Phong Vũ biểu tình thú vị, nhất là trong ánh mắt Hàn Phong Vũ càng thêm tràn đầy hứng thú.
"Nha đầu, hôm nay chính là sinh nhật của đứa nhỏ này, làm sao em có thể làm tổn thương lòng người ta như vậy, đi xem một chút đi, anh ở chỗ này giúp em xem chừng cha, sẽ không để cho hắn biến mất." Hắn có vài lời muốn nói cùng Lãnh Thiên Cuồng, thừa cơ hội này tránh tiểu nha đầu thật không tồi.
Tuyệt Mị dường như không để ý đến Hàn Phong Vũ, mà đem ánh mắt thăm hỏi đặt ở trên người của Lãnh Thiên Cuồng.
"Muốn đi thì đi, không muốn đi cũng không cần đi." Lãnh Thiên Cuồng trừng mắt liếc Hàn Phong Vũ, ánh mắt của hai người đàn ông này giao nhau trên không trung, ánh mắt cũng sáng tỏ hàm ý lẫn nhau, Hàn Phong Vũ là có chuyện muốn nói tại chỗ không muốn để Tuyệt Mị hay, mà Lãnh Thiên Cuồng còn lại có ý nói cho Hàn Phong Vũ có chuyện thì có thể để sau này hãy nói, không cần thiết để Tuyệt Mị rời đi như vậy.
Ngược lại, đột nhiên Tuyệt Mị đứng lên, đối với ánh mắt của hai người đàn ông này cô cũng hiểu, cô không muốn ở lại chỗ này quấy rầy bọn họ nói chuyện.
"Tới đây." Tuyệt Mị hướng về phía Tư Đình Nhiễn còn đang ngồi nói.
"Thật là tốt." Tư Đình Nhiễn lập tức đứng lên chạy tới bên cạnh Tuyệt Mị, hai đứa bé một trước một sau rời đi, ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng dõi theo cho đến khi bóng lưng của Tuyệt Mị biến mất mới thu hồi lại, khẽ cau mày nhìn bạn tốt của mình nói: "Có chuyện gì?"
Hắn có chút không yên tâm, vừa nói chuyện đồng thời còn nháy mắt ra hiệu cho Lôi Đình, Lôi Đình lập tức phản ứng, kịp thời đuổi theo hướng mà hai đứa bé đi tới.
Hình như hắn nên tìm hộ vệ cho nha đầu kia... Mặc dù nha đầu kia công phu tuyệt hảo khiến cho người khác kinh ngạc, nhưng vẫn khiến hắn có chút không yên tâm.
"Lãnh Thiên Cuồng ơi là Lãnh Thiên Cuồng, thật không nghĩ tới cậu cũng có ngày hôm, nha đầu kia hẳn là rất có sức quyến rũ nha?"
"Không liên quan đến cậu." Nha đầu kia tốt hay không chỉ cần một mình hắn biết là đủ rồi, không cần nói với người khác, hơn nữa chuyện cô tốt cũng không phải chuyện hắn có thể nói ra là xong, đó là một loại cảm giác, nghĩ tới cô tim của hắn đã cảm thấy ấm áp.
"Chậc chậc, biến hóa này thật đúng là không tưởng, đối xử cũng thật là chênh lệch, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm vậy, không bằng người vừa có nha đầu kia liền lạnh lùng như vậy, ngươi sẽ không sợ nha đầu kia sẽ là của ngươi nhược điểm sao?" Hắn cùng Lãnh Thiên Cuồng ở chung một chỗ hơn mười năm, đối với Lãnh Thiên Cuồng rất là am hiểu, vô cùng quen thuộc, nha đầu kia vừa đi, thì hơi thở của người đàn ông này liền bắt đầu khiến xung quanh chuyển lạnh, thật đúng là sự khác biệt đối xử khiến cho người ta ghen tỵ!
"Nhược điểm?" Ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng run lên, hắn không phải một người có thể có nhược điểm, mỗi ngày cuộc sống đều phải đối mặt với tử thần hắn không thể để lộ bất kỳ nhược điểm nào, chỉ là, nếu như là nha đầu kia, cho dù là nhược điểm, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh! Hơn nữa hắn sẽ bảo vệ nha đầu kia thật tốt, sẽ không để cho nhược điểm này có thể trở thành sự đe dọa uy hiếp cho hắn!
"Nếu như có một ngày có người mang nha đầu kia uy hiếp cậu, cậu nên làm cái gì?" Nếu là lúc trước, hắn sẽ không tin có thứ gì có thể uy hiếp được người đàn ông trước mặt này, nhưng mà đến bây giờ thì có lẽ...
"Không có bất kỳ người nào có thể uy hiếp tôi!" Hắn biết nghĩ như vậy là không nên, nhưng hắn sẽ đem hết toàn lực bảo vệ bảo bối của mình!
"Không có sao? Nếu như đó là bản thân nha đầu đó, ha ha ha, cũng không nên nói khẳng định như vậy, nha đầu kia còn lạnh lùng hơn cả cậu, thật không biết sao cậu lại gọi nó là đứa nhỏ." Một đứa bé như vậy có thể có hơi thở thật khiến cho người khác rất kinh ngạc.
Lần này Lãnh Thiên Cuồng không nói gì nữa, nếu như là nha đầu kia uy hiếp mình, đoán chừng mình cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp, ai bảo hắn đối với cô không có chút biện pháp...
"Tốt lắm, đừng cười, thấy cậu cười như vậy thật đúng là chướng mắt, nha đầu này là cậu trực tiếp mang trở về, mẹ của con bé đâu rồi, chuyện của các người cô bé biết không, cậu tính giải thích với con bé như thế nào?" Hàn Phong Vũ hơi quan tâm hỏi, chuyện phức tạp năm đó hắn có chút hiểu biết, cũng không đoán được phản ứng của đứa bé kia ra sao.
"... Con bé nói nó không cần mẹ." Hắn nói ra đáp án như vậy khiến hắn có chút chột dạ, mặc dù Tuyệt Mị nói không cần mẹ, nhưng là người đàn bà đó thì sao , mẹ ruột nó đâu rồi, nghĩ tới việc chính mình sáu năm qua đã xử trí đối với người đàn bà kia, vẻ mặt Lãnh Thiên Cuồng lộ ra một tia lo lắng, không biết nha đầu có trách hắn hay không!
Từ sáu năm trước kể từ khi mình cầm quyền trở về sau, cha của hắn liền bị đưa đi nước ngoài, mẹ hắn cũng đi theo cha, ra vào đều có hộ vệ đi theo, nói là bảo vệ, nhưng cũng là giám thị, khiến cuộc đời của người đàn ông kia không thể gây sóng gió nữa cũng như nắm giữ hắn trong tay; về phần người đàn bà đã sinh hạ Tuyệt Mị, kết quả của cô ta tương đối thê thảm, cha và mẹ của cô đang tranh đấu trong nhóm bị giết, mà sau khi cô ta cũng sinh hạ Tuyệt Mị bị giam lỏng ở một vùng hoang vu trong sân huấn luyện, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong gian phòng lớn, sáu năm qua, hắn không gặp qua cô ta, hắn đã ra lệnh cũng không cần người hồi báo tin tức về người đàn bà kia, coi như người đàn bà kia không chết thì đoán chừng cũng phải hóa điên rồi. . . .
Áy náy sao? Không có, ai bảo người đàn bà kia tính toán hắn, thế nhưng lại vọng tưởng với cha khống chế cuộc đời của hắn, trừng phạt như vậy coi như là nhẹ, cuộc đời của hắn không có bất kỳ người nào có thể nắm giữ trong tay, chính là của hắn, người thân cũng không thể lấy, càng không nói đến đàn bà, chỉ là, nghĩ đến Tuyệt Mị, cảm xúc Lãnh Thiên Cuồng cũng có chút phức tạp, nếu như nói cho Tuyệt Mị biết mẹ ruột của cô bị hắn nhốt sáu năm tới hóa điên... Cô không chừng sẽ hận hắn, nghĩ tới đây, hơi thở Lãnh Thiên Cuồng khiến xung quanh càng lạnh hơn, hắn tuyệt đối không thể để Tuyệt Mị có thể hận hắn được!
"Không cần? Lời một đứa bé nói ra có thể tin được sao,bây giờ con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ lớn lên về sau hiểu biết sẽ hận cậu, không ai không có một khát vọng có một gia đình hoàn chỉnh."
Lãnh Thiên Cuồng trầm mặc, cô còn nhỏ không hiểu chuyện ư, hắn thực không cho là như thế, Tuyệt Mị trưởng thành sớm một cách đáng sợ, tâm trí tuyệt đối so với hắn sẽ không kém bao nhiêu, ngược lại sự tồn tại của người đàn bà kia, hắn chưa biết nên xử lý thế nào đấy...
Nhìn Lãnh Thiên Cuồng rơi vào trầm tư, Hàn Phong Vũ cũng không nói thêm gì nữa, lời nên nhắc nhở hắn cũng nhắc nhở qua rồi, chuyện sau này sẽ để cho Lãnh Thiên Cuồng tự mình xử lý, mặc dù có chút lo lắng, Lãnh Thiên Cuồng có nhược điểm sẽ lâm vào nguy hiểm, nhưng mà trong ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng hắn nhìn thấy điều gì đó mang theo sự ấm áp cưng chiều, tận sâu đáy lòng hắn rất hâm mộ, lang thang đã lâu, hắn cũng muốn tìm một người có thể khiến hắn an lòng, cũng không biết người nọ ở nơi nào...