"Tiểu thư, cô đã trở lại, tiên sinh nói hôm nay ngài ấy có một số việc, tối nay sẽ trở lại."
Tan giờ học về nhà, Lãnh Việt liền chờ ở cửa, hết sức hiếm không nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Thiên Cuồng.
Tuyệt Mị gật đầu một cái vào phòng, nơi hướng phòng bếp có tiếng nồi chén bầu bồn, trên bàn ăn ở phòng ăn cũng bày hai món ăn.
"Nói cho đầu bếp, cơm tối hoãn, chờ ông ta trở về cùng nhau ăn." Một người ăn cơm không bằng không ăn.
"Tiểu thư, tiên sinh nói hi vọng cô có thể dùng bữa ăn tối trước,ngài ấy có thể phải hai giờ nữa mới trở về, hơn nữa đã đổi đầu bếp mới, tiên sinh cũng hi vọng cô có thể cho chút ý kiến." Tiên sinh đã giao phó xong nói chắc chắn tiểu thư sẽ nói như vậy, quả nhiên không sai, xem ra tiên sinh thật đúng là hiểu rõ tiểu thư nha.
" Đầu bếp mới. . . . . . Sao vậy?" Đối với tay nghề đầu bếp, cô rất ưa thích ,không khỏi hỏi hơn một câu.
"Xảy ra chút ngoài ý muốn, tạm thời không có cách nào tiếp tục công việc nữa." Nghe nói là tai nạn xe cộ, chỉ có điều không phải ông xử lý, cũng không rõ lắm.
"Ừm, chuẩn bị xong gọi tôi." Trong không khí bay mùi thơm của thức ăn, vì không biết sao, Tuyệt Mị cảm giác có một mùi vị quen thuộc.
Ước chừng bảy tám phút sau, Tuyệt Mị đổi một bộ quần áo ở nhà ra ngoài, Lãnh Việt nói là bữa ăn tối chuẩn bị xong, Tuyệt Mị mới vừa đi tới phòng ăn liền thấy được một người đàn ông đó đang bày món ăn. . . . . .
"Đây chính là việc mới cậu làm?" Tuyệt Mị có chút dở khóc dở cười nhìn đầu bếp mới của cô, một người đàn ông quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cho dù mặc áo bào trắng của đầu bếp, cũng ưu nhã giống như hoàng tử.
"Tiểu thư, hi vọng cô có thể hài lòng bữa ăn tối tôi đặc biệt vì cô chuẩn bị." Đoạt Hồn ưu nhã cười, hắn không chỉ là bác sĩ chuyên chức ở tiểu đội tử thần, cũng là chuyên chức nấu nướng.
"Tôi cảm thấy được niềm hi vọng của người này nhất định có thể thực hiện, nếu như tài nấu nướng của cậu vẫn chưa lui bước." năm, cô đã năm chưa hưởng qua thức ăn hắn đang làm, không trách được mùi vị đều không nhớ nữa, chỉ cảm thấy quen thuộc mà thôi.
Lãnh Việt ở một bên lộ ra vẻ mặt mê hoặc, tiểu thư đối thoại với đầu bếp mới này sao kỳ quái như vậy, hình như giống như rất quen thuộc, trong ngày thường tiểu thư nhưng rất ít có nói chuyện với cùng người ta như vậy.
Tuyệt Mị ngồi xuống gắp một hớp món ăn, hai người đàn ông bên cạnh này cũng có chút mong đợi nhìn cô, hình như đang chờ lời bình của cô.
"Cậu, tiến bộ." Nếu so với trước kia thì càng thêm mỹ vị.
"Cám ơn đã khen." Đoạt Hồn ưu nhã cười, nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn thấy cô ăn thức ăn chính mình làm lần nữa rồi.
"Ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn." Tuyệt Mị hướng về phía Đoạt Hồn nói, Đoạt Hồn không do dự ngồi ở bên cạnh Tuyệt Mị , ánh mắt lại hữu ý vô ý liếc mắt nhìn Lãnh Việt, chỉ thấy Lãnh Việt cau mày, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói mà lại thôi.
"Bộ dáng như vậy được không?" Lời tuy khách khí hỏi như thế, nhưng cầm chiếc đũa tay nhưng tuyệt không khách khí, đây là thành quả hắn cực cực khổ khổ , không hảo hảo hưởng thụ thành tựu như thế sao được.
"Cậu nếu cảm thấy không ngon có thể không ăn." Người đàn ông dối trá , chỉ là cũng là một trong người cô tin tưởng nhất, trong ánh mắt của Tuyệt Mị là ý cười nhu hòa , tuy rằng những người này mặc dù tựa như đều trưởng thành hết rồi, tính khí cá tính lại cũng như thế, hơn mười năm trước như cũ khiến cho cô cảm thấy hết sức thoải mái.
"Hừ hừ, chờ người đàn ông ấy nhà cô trở lại, hắn nhất định sẽ tìm tôi nói chuyện, đoán chừng nghiêm trọng một chút thôi hắn vẫn sẽ phải khai trừ tôi." Đoạt Hồn gặp qua cái đó người đàn ông nguội lạnh ấy, thật đúng là không hỗ lão đại xã hội đen nổi danh, cuồng ngạo lãnh khốc, làm cho người ta không thể không than thở.
"Cậu sợ?"
"Dĩ nhiên. . . . . . Không sợ!" người của tiểu đội tử thần bọn họ vẫn chưa sợ qua cái gì, nếu quả như thật phải nói, cũng chính là sự kiện năm đó kia kìa. . . . . . Nghĩ tới đây, ánh mắt Đoạt Hồn lạnh lẽo, thời điểm năm đó khi bọn hắn nhận được thông báo Tuyệt Mị tử vong, cơ hồ đều trở mặt với tổng bộ Liên Hợp Quốc, kẻ quan to hãm hại bọn họ đã bị bọn họ khiến phải tự nhận lỗi từ chức, kết quả rơi hai bàn tay trắng, lại không nghĩ rằng nhiều năm sau này, bọn họ thế nhưng lấy một loại phương thức khác nhìn thấy người này lần nữa , cái người này có thể làm động tới tất cả tâm tình của bọn họ.
"Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ không biến mất nữa ." Đối với vài kẻ đồng bạn này, cô có chút áy náy , năm đó cái chết của cô nhất định là đả kích rất lớn đối với bọn họ , bởi vì nếu như đổi cái chết là người khác, cô cũng nhất định là như thế.
"Tốt, tôi tin tưởng cô." Tuyệt Mị là người trọng cam kết nhất, hắn tin tưởng cô, hơn nữa lần này dù là cô muốn biến mất cũng không thể nữa rồi, bởi vì bốn người bọn họ đã quyết định muốn thời thời khắc khắc chăm cô.
"Vu Viêm làm giáo sư của tôi, cậu làm đầu bếp của tôi, còn hai bà kia đâu?" Mặc dù biết không qua bao lâu nữa rồi cô sẽ biết, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
"Thiên Thủy làm bà chủ, mở cửa hàng bán hoa ở gần trường học cô, về phần Cơ Ngữ, ha ha, cậu ấy không để cho chúng ta nói cho cô biết." Đoạt Hồn cười khẽ, công việc của Cơ Ngữ hẳn là có tính chất khiêu chiến nhất trong bọ hắn.
"Lại để cho người ta kinh ngạc nữa sao?" Tuyệt Mị hỏi.
"Đúng vậy” Đoạt Hồn đáp.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trên không trung, cảm giác có loại hết sức ăn ý, sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
. . . . . .
Tiểu đội tử thần tổng cộng có năm người, có lẽ cá tính mỗi người rất khác nhau, nhưng ở ở phương diện khác cũng rất tương tự, bọn họ đều là thiên tài, từ nhỏ đối với phương diện khác có thiên phú hơn người, tất nhiên là hơn tuổi tuổi đã trở thành đặc cảnh vang danh quốc tế, nhưng mà bọn hắn cũng thuộc về đội ngũ cực kỳ bí ẩn, trừ Tuyệt Mị ra, những người khác cũng chỉ là một danh hiệu, về tin tức cụ thể đều cơ mật trong cơ mật, căn bản cũng không có mấy người biết, hơn nữa tin tức Tuyệt Mị bị ngoại giới biết cũng là bọn hắn cố ý công bố ra , cho nên bọn họ hiện tại cho dù có cuộc sống mới, vẫn phải dùng tên trước kia, những thứ kia đều là chính tên tuổi bọn hắn đặt tên, dù thật sự có nguy hiểm cũng sẽ không thay đổi, đây cũng là một loại kiên trì hết sức ăn ý thuộc về bọn.
Nhà trọ mới của Tuyệt Mị rất lớn, nhưng trong căn hộ cũng chỉ Lãnh Thiên Cuồng, Tuyệt Mị và Lãnh Việt, những người giúp việc và hộ vệ khác cũng chia ra ở lân cận trong căn hộ, Đoạt Hồn thế nhưng đã trở thành đầu bếp nơi này,hiển nhiên cũng ở nơi này , dùng hết rồi bữa ăn tối, Tuyệt Mị nói cho Đoạt Hồn để cho hắn đem thức ăn giữ nóng, Lãnh Thiên Cuồng bình thường cũng sẽ trở lại dùng cơm, chọc cho ánh mắt Đoạt Hồn kinh ngạc, sau đó là bao hàm mỉm cười thâm ý .
"Hắn đối với cô rất quan trọng đấy." Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, Đoạt Hồn cảm thấy có người tiến vào thì ra chỉ có bọn họ tồn tại trong lòng, Lãnh Thiên Cuồng thế nhưng lấy được sự quan tâm của Tuyệt Mị , như vậy cũng chính là lấy được sự thừa nhận và tin tưởng của Tuyệt Mị , hắn có chút cảm thấy ê ẩm, giống như đồ đạc của mình bị người khác lấy đi .
"Hắn, khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái, cảm giác khác với các cậu cho tôi, lại quan trọng giống nhau." Lời trả lời của Tuyệt Mị khiến Đoạt Hồn lộ ra nụ cười lần nữa, Đúng vậy đó, vô luận trong lòng của cô có bao nhiêu người,như cũ là đồng bọn của bọn hắn, tình cảm thuộc về bọn họ sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà biến hóa.