"Tiểu nha đầu, con mà tham ăn sớm muộn có ngày sẽ biến thành heo, ta không ở đây cũng không nói chờ ta một chút hay sao." Trở lại phòng ăn Lãnh Thiên Cuồng liền trêu ghẹo cái tiểu nha đầu tự ăn vui vẻ, hắn chính là thích rảnh rỗi rồi trêu chọc cái tiểu nha đầu này, hy vọng có thể thấy ngoại trừ vẻ mặt lạnh nhạt từ trong nét mặt của cô.
Lãnh Tuyệt Mị ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Cuồng một cái, sau đó liền cúi đầu tiếp tục dùng bữa ăn, mà cái nhìn kia thật giống như đang nói"Ông thật nhàm chán" !
Lãnh Thiên Cuồng nhíu mày kiếm hết sức có cá tính , ngồi ở một bên Tuyệt Mị gắp thức ăn vì cô, bản thân thỉnh thoảng ăn được hai cái, nhưng đa số vẫn nhìn Tuyệt Mị ăn.
Một chén cơm xuống bụng, trong chén Tuyệt Mị vẫn còn còn dư lại đi một vài món ăn, Lãnh Thiên Cuồng nhìn, sau đó nở nụ cười.
Lãnh Tuyệt Mị trừng mắt liếc hắn một cái, đã vậy hắn lại cười càng thêm càn rỡ, còn vừa cười vừa nhạo báng Tuyệt Mị: "Thì ra là món ăn con chọn lựa đấy phải không, đây cũng không phải là thói quen tốt, đứa bé kiêng ăn không lớn nhanh đâu nha."
Trong chén Tuyệt Mị còn dư lại đều là rau cần, từ phương thức hắn gắp thức ăn, nói đúng hơn là một khối cũng không hề ăn qua, xem ra tiểu nha đầu không thích ăn rau cần rồi, không biết còn có cái gì là cô không thích ăn, hi vọng không nên quá nhiều là được, kiêng ăn dinh dưỡng sẽ không đầy đủ .
". . . . . . Vậy chứ ông cái gì cũng ăn hay sao?" bắt đầu Từ đời trước cô liền ghét loại rau dưa này, đời này như cũ không có thay đổi, cô không có cảm thấy có cái gì không tốt.
"Dĩ nhiên, là không, thịt người ta không ăn, ngược lại mùi vị con chuột coi như cũng không tệ. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng là cố ý nói như vậy, trên thực tế hắn chưa từng ăn thịt người cũng chưa từng ăn thịt chuột, bây giờ mặc dù nhân loại cái gì cũng có thể ăn, nhất là những thứ vật chất thực phẩm kia cho là có đại lượng dinh dưỡng, nhưng hắn vẫn biết lựa chọn , hắn đã đủ cường tráng, không cần đi bổ sung thêm dinh dưỡng, mà hắn nói như vậy cũngchỉ muốn trêu chọc tiểu nha đầu, bình thường trẻ con nghe nói như thế đoán chừng sẽ thay đổi mặt mà . . . . . .
Thân thể Tuyệt Mị đột nhiên cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền lại buông lỏng xuống, sau đó sắc mặt quái dị, ánh mắt cũng biến thành nguy hiểm , có chút ngạc nhiên nhìn Lãnh Thiên Cuồng, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt!
"Tiểu nha đầu, có đôi khi cũng không nên nói giỡn, mới vừa rồi ta chỉ là trêu chọc con mà thôi, ngàn vạn đừng tin thật!" Lãnh Thiên Cuồng giống như là đang giải thích, hắn miễn cưỡng cười, giống như là muốn che giấu cái gì đó.
". . . . . ." Tuyệt Mị không nói, như cũ dùng cái loại ánh mắt nguy hiểm đó nhìn Lãnh Thiên Cuồng, ước chừng một phút sau động tác mới hết sức ưu nhã dùng khăn ăn lau miệng, sau đó dùng thanh âm đạm mạc đặc hữu của cô nói: "Thịt người ăn rất ngon, có lẽ ông có thể nếm thử một chút."
Dứt lời, Tuyệt Mị đứng dậy rời đi phòng ăn, để lại Lãnh Thiên cuồng có chút đờ đẫn. . . . . .
Là nói giỡn hay là sự thật, hắn không phân rõ, cũng không muốn phân rõ, rõ ràng là nói hài thôi mà, ý nghĩa lời nói lại dùng cái loại giọng nói nghiêm túc đó nói ra, để cho lòng của hắn sinh ra một cảm giác nhéo đau, lúc tiểu nha đầu nói câu nói kia, làm cho hắn có cảm giác thân rơi vào hầm băng, toàn thân chính hắn rét run đông lạnh!
. . . . . .
Vẫn như cũ là cái hôn êm ái này , vẫn như cũ là cái loại cảm giác nóng rực đó, sau khi nam nhân rời đi, Tuyệt Mị liền mở mắt, liên tiếp mấy ngày cô biết rõ ,hôm nay lại cảm thấy có chút phiền não, thế nào cũng không ngủ được.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, kim chỉ giờ chỉ hướng chính giữa đi tới, thì ra là sắp mười hai giờ rồi , aizz, hay là đi dạo đi, nếu không ngủ được thì thừa cơ hội này đi ra ngoài đi bộ một chút, nghỉ ngơi mấy ngày, cô cũng nên khôi phục thời gian huấn luyện trước kia rồi.
Lần này Tuyệt Mị không hề chọn cửa rời đi, mà là mở cửa sổ sát đất ra, từ cửa sổ nhảy xuống, độ cao lầu hai đối với cô mà nói còn không phải là vấn đề, trước kia cô thậm chí tay không từ lầu bốn nhảy xuống cũng không có chuyện, điều này làm cho cô không thể không cảm thán, thân thể đứa trẻ chính là thua thiệt, chỉ là cô có lòng tin dùng thời gian hai năm đạt tới trình độ kiếp trước lúc nàng mười lăm tuổi , đó cũng là độ tuổi kiếp trước cô chết đi, một cảnh sát thiên tài còn chưa trưởng thành cũng đã khiến hắc đạo nghe tin đã sợ vỡ mật!
Lầu dưới là một mảnh sân cỏ, từ phía bên phải đi xuyên qua là có thể đi tới sau biệt thự, nơi đó có một vườn hoa nhỏ, người nam nhân Lãnh Thiên cuồng kia có dẫn cô tới , chỉ là chỗ xa hơn cũng chưa dẫn, người nam nhân kia từng nói đi qua nơi này sẽ có vài địa phương nguy hiểm , không để cho cô xông loạn, mà những địa phương kia hiển nhiên cũng trở thành mục đích dạ thám ( dò thám ban đêm) lần này của cô.
Mới vừa xuyên qua vườn hoa, Tuyệt Mị liền dừng bước, cẩn thận khống chế hô hấp, bởi vì cô phát hiện trước mặt có hai người canh giữ ở nơi đó, ánh mắt sáng lên, nếu nói nơi nàylà ba trăm lượng bát ngát, có người coi chừng thì đại biểu nơi này có cái bí mật gì không thể nhận ra, phòng sau lưng hai người kia trở thành mục tiêu thứ nhất ở chuyến đi của Tuyệt Mị.
Tuyệt Mị suy nghĩ một chút, lượm tảng đá liền ném ra ngoài, hai thủ vệ cũng hết sức cảnh giác xung quanh , cuối cùng quyết định một người đi điều tra, một người khác tiếp tục coi chừng, mà lúc này Tuyệt Mị đã rời đi chỗ hồi nãy, ẩn núp sau bụi cây hoa nhỏ ở vườn hoa , thân thể của cô rất nhỏ, vừa hợn có thể dùng cây che lại thân hình của mình.
Thủ vệ tới điều tra từ từ đến gần hướng nơi ẩn thân của Tuyệt Mị, Tuyệt Mị chờ đợi cái phút chốc sắ tới kia, con dao tùy thời chuẩn bị rơi xuống, trong lúc bất chợt, vẻ mặt Tuyệt Mị lộ ra một tia hoảng sợ, bởi vì có một cổ hơi thở từ phía sau của cô truyền đến!
Con dao quay lại phương hướng, Tuyệt Mị công kích hết sức nhanh chóng, nhưng phản ứng người tới cũng không chậm, mới chạm nhau liền đem Tuyệt Mị ôm vào trong lòng.
"Tiểu nha đầu, ta chờ con giải thích." Thanh âm buồn bực của Lãnh Thiên Cuồng hướng về phía Tuyệt Mị đang trong ngực giãy giụa nói, nếu như không phải là hắn có chuyện phải giải quyết đi tới nơi này, đoán chừng xác định không thấy một màn kinh hiểm như vậy, ngộ nhỡ tiểu nha đầu này bị coi như kẻ địch xâm lấn rồi ngộ thương thì sao. . . . . . Cho dù là nghĩ như thế, Lãnh Thiên Cuồng cũng phát hiện mình ra đầy mồ hôi, nếu quả như thật xảy ra, hắn không dám tưởng tượng!
Nghe được thanh âm quen thuộc, cảm thấy hơi thở quen thuộc, Lãnh Tuyệt Mị mới không giãy dụa nữa, nhưng thần kinh như cũ căng thẳng, cô nên giải thích chính mình xuất hiện tại nơi này như thế nào đây, người đàn ông này mặc dù cưng chiều đối với cô không thể nói thành lời, nhưng hắn cưng chiều rốt cuộc có thể đạt tới trình độ nào. . . . . .
"Tôi nói là mộng du, ông có tin hay không?" trong giọng của Tuyệt mị mang theo tự giễu, cô cảm thấy mình có phần chút xui xẻo, nếu không vì sao mỗi lần hành động đều bị người đàn ông này bắt gặp.
". . . . . . Con nói thì ta tin!" Trầm mặc một hồi sau Lãnh Thiên Cuồng nói ra một đáp án khiến Tuyệt Mị có chút khiếp sợ, có lẽ, khiếp sợ không chỉ có Tuyệt Mị, Lãnh Thiên Cuồng cũng khiếp sợ giống nhau, người của đám hắc đạo, lại có mấy người có thể tin tưởng!
Hai người cũng trầm mặc, mà thủ vệ phát hiện tình huống của nơi này sau đó có chút ngơ ngác, không biết nên đứng ở một bên như thế nào cho phải , cuối cùng thấy hai người đều không nói chuyện mới lấy can đảm hỏi: "Môn chủ, ngài xem ngài nên ôm tiểu thư đi về trước, đây là cuối mùa thu, chớ làm tiểu thư lạnh."
Thủ vệ này cũng rất khổ não, nhưng mà một hồi sẽ có một đống hàng phải đưa tới đây, tiểu thư ở chỗ này đoán chừng sẽ không tiện cho lắm.
Lãnh Thiên Cuồng cũng hiểu ý của thủ vệ, gật đầu một cái, ôm Tuyệt Mị ra khỏi đây.