Trước tiên Lãnh Thiên Cuồng đứng dậy, khiến vết thương trên ngực và đùi bị động, nhưng Lãnh Thiên Cuồng hoàn toàn không màng đến sự đau đớn kia, bây giờ trong mắt hắn chỉ có mỗi bóng dáng nho nhỏ đang đứng ngoài cửa.
Mặc dù vết thương đau vậy mà hắn lại không cảm thấy đau đớn, nhưng khi ánh mắt của hắn bắt gặp được hơi thở lãnh khốc ấy, lại thấy đau lòng, vì sao cô lại lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả nhìn cô cũng không nhìn hắn một lần... Thái độ lạnh lùng coi hắn giống như là một người bình thường xa lạ!
Lãnh Thiên Cuồng dường như bị đả kích rất lớn, đứng không vững liền ngồi ngã trên ghế sofa, sững sờ nhìn bóng dáng kia.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?” Đi ngang qua chỗ ghế sofa, ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn về phía Đoạt Hồn nói. Cô biết nãy giờ ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng vẫn đăm đăm nhìn về cô, nhưng cô không để ý đến hắn, ánh mắt của cô lẩn tránh không muốn nhìn thấy người đàn ông này, không muốn nhìn thấy sự lừa gạt và mâu thuẫn của ông ta, thực sự không muốn!
“Đã sớm chuẩn bị xong cho cô rồi, công chúa điện hạ của tôi.” Đoạt Hồn kéo ghế ngồi ra cho Tuyệt Mị, hơi cuối đầu cười khẽ, Tuyệt Mị cười như vậy, hoàn toàn không giống như đội trưởng tử thần cá tính lý trí trước kia chút nào, ngược lại giống như đứa bé tính khí hay nháo, bốc đồng đáng yêu.
Lãnh Thiên Cuồng nhìn một nam một nữ kia tùy ý ngồi xuống, cũng không có một chút ý tứ gọi hắn, sắc mặt trở nên càng khó coi, giùng giằng muốn đứng lên, Lôi Đình vội vàng bước tới đỡ hắn, lại bị hắn đẩy ra, sau đó cắn răng bước tới bên bàn ăn, ngồi xuống. Thấy trên bàn chỉ có hai chén cơm và hai bộ đũa muỗng, Lãnh Thiên Cuồng trừng mắt nhìn Đoạt Hồn, nhưng Đoạt Hồn giống như không thấy, tiếp tục ăn cơm, ngược lại Lôi Đình vội vàng vào phòng bếp lấy ra một bộ đũa muỗng và một chén cơm đến trước mặt của Lãnh Thiên Cuồng.
“Cậu cũng cùng ăn đi.” Trên bàn cơm chỉ có ba món mặn một món canh, vốn chỉ đủ cho hai người dùng, nhưng hiện tại lại thêm Lãnh Thiên Cuồng và Lôi Đình, bỗng chốc thấy điêu tàn.
Đoạt Hồn không chút ưu nhã bĩu môi, nếu bình thường đầu bếp thấy vậy đã sớm làm thêm thức ăn, nhưng hắn đã ra khỏi phòng bếp sẽ không muốn trở vào nữa, mặc dù đến đây làm công, nhưng rốt cuộc có làm hay không còn phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của hắn nữa.
Đoạt Hồn vừa nghĩ tới việc này liền nhanh chóng tăng tốc độ ăn, nhưng vẫn không quên chia thức ăn cho Tuyệt Mị. (Chou: Đoạt Hồn: xấu tính chưa từng thấy :v). Lôi Đình ăn rất ít vì lo chăm sóc Lãnh Thiên Cuồng, Lãnh Thiên Cuồng lại vất vả dùng chiếc đũa gắp thêm món ăn cho Tuyệt Mị...
Một giọt, hai giọt... Trên trán Lãnh Thiên Cuồng mồ hôi nhiểu xuống, đối với hắn mà nói động tác giơ tay lên vẫn còn rất miễn cưỡng, dường như hắn cảm thấy vết thương nứt ra, vẫn cố chấp như cũ không chịu rời đi.
Lúc Tuyệt Mị ngửi thấy mùi máu tươi liền nhíu mày, buông đũa xuống sau đó lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Cuồng, sau khi trở về đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào người đàn ông này, ông ta xem ra tiều tụy hơn trước.
“Lôi Đình, dẫn ông ta đi băng bó!” Giọng nói của Tuyệt Mị lạnh lùng như không thể lạnh lùng thêm được nữa, Lôi Đình phản xạ nói dạ một tiếng, sau đó theo phản ứng đi tới, khổ sở nhìn tổng giám đốc. Hắn rõ tính khí của tổng giám đốc nhất, nếu như ngài ấy đã quyết định chuyện gì thì gần như chẳng ai có thể thay đổi được, nhưng mà điều này cũng chỉ là gần như mà thôi, trong đó có một ngoại lệ ở trước mắt thôi...
“Ta không cần, ta không sao.” Quả nhiên, Lãnh Thiên Cuồng cố chấp không chịu rời đi. Lúc này tâm trạng của hắn đang biến chuyển, vì câu nói kia của Tuyệt Mị cũng xem như là đang quan tâm hắn, mặc dù cô không nhìn hắn, nhưng không phải là cô không quan tâm, nếu không thì làm sao biết vết thương của hắn rách ra chứ, trong lòng của Lãnh Thiên Cuồng cảm thấy ngọt ngào.
Thời điểm Lãnh Thiên Cuồng cố chấp cự tuyệt, Tuyệt Mị ngay lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người hắn, loại ánh mắt lạnh lùng đó hoàn toàn không giống ngày thường, hết sức bén nhọn, giống như là dao găm vô hình, có khả năng công kích.
“Ông còn muốn chọc tức tôi ư?” Tuyệt Mị mở miệng, ngữ điệu so với ngày thường trầm hơn hai bậc, thái độ không vui hết sức rõ ràng, cô không biết người đàn ông này cố chấp ở đây làm gì, rõ ràng vết thương đã rách ra như thế mà còn kiên trì, hắn không biết phải chăm sóc bản thân mình sao?
“Ta...” Lãnh Thiên Cuồng im lặng, chuyện hắn không muốn làm nhất chính là làm tổn thương cô, làm sao có ý muốn chọc giận cô được, chỉ là... Hắn không muốn rời đi, vài ngày rồi không nhìn thấy cô, sự lạnh lùng của cô khiến thân thể thêm khó chịu, làm sao mà hắn cam lòng rời đi được. (Chou: Ta nói Lãnh Thiên Cuồng bị cuồng ngược mà!)
“Đủ rồi, không muốn chọc giận tôi đi băng bó vết thương ngay, Lôi Đình, ông nghe mà không hiểu lời nói của tôi ư, còn không dẫn ông ấy đi?” Giọng điệu, thái độ, và khí thế kia, không chỉ một mình Lôi Đình, mà ngay cả Lãnh Thiên Cuồng cũng không dám phản bác một câu.
Lôi Đình dìu Lãnh Thiên Cuồng vào phòng ngủ, hai người đàn ông này ngay cả một chút ý kiến cũng không có, cho đến khi vào phòng ngủ, Lôi Đình mới thở nhẹ một hơi. Vừa rồi lúc tiểu thư nói chuyện quả thật giống phiên bản của tổng giám đốc, không, phải nói là hơn thế nữa, lúc đi chung với tổng giám đốc còn thấy áp lực.
“Tổng giám đốc, miệng vết thương của ngài đã băng bó kỹ lưỡng, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không, có cần tôi mang một ít thức ăn cho ngài không?” Mới vừa rồi tổng giám đốc dường như không có ăn, nhưng ăn nhiều một chút vẫn tốt hơn.
“Tôi không muốn ăn, cậu đi nghỉ đi.” Lãnh Thiên Cuồng nằm trên giường, lúc nói chuyện đã nhắm hai mắt lại.
Lôi Đình nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại liền thấy Tuyệt Mị ở phía sau, thiếu chút nữa kêu lên thất thanh, tính cảnh giác của hắn tương đối tốt, nhưng cũng không phát hiện ra rằng có người đứng sau lưng.
“Ông ấy như thế nào?” Tuyệt Mị mở miệng ra trước, Lôi Đình lập tức đứng thẳng dậy.
“Dạ, thưa tiểu thư, vết thương của tổng giám đốc đã băng bó kỹ, chỉ là tổng giám đốc nói ngài ấy rất mệt muốn nghỉ ngơi, cô có muốn vào xem một chút không?” Giọng nói kia của Lôi Đình còn có phần cung kính hơn lúc đối mặt với Lãnh Thiên Cuồng.
“Không cần.” Tuyệt Mị xoay người muốn rời đi, người đàn ông kia không có sao là tốt rồi.
“Tiểu thư!” Lôi Đình thấy Tuyệt Mị sắp đi chợt mở miệng gọi cô.
“Có chuyện gì ư?” Tuyệt Mị quay đầu nhìn Lôi Đình.
“Thưa tiểu thư, thật xin lỗi, tôi biết rõ thân phận của tôi không nên nói ra điều này, đây là chuyện nhà của cô và tổng giám đốc, nhưng tôi thật sự rất không yên tâm. Mấy ngày nay ở bệnh viện hình như tâm tình của tổng giám đốc không tốt, vết thương lành rất chậm, hơn nữa ngài ấy còn kiên trì đòi về nhà. Nếu như, nếu như có thể được, hi vọng tiểu thư có thể chăm sóc tổng giám đốc một chút...” Lôi Đình cúi đầu không dám nhìn lâu, hắn nói được như vậy là chuyện rất hiếm thấy, hắn thật tâm lo lắng cho tổng giám đốc, nếu không làm sao có thể nói được như vậy.
“Được... Tôi hiểu rồi.” Giọng của Tuyệt Mị rất lạnh lùng, không biết đang nghĩ như thế nào, Lôi Đình không dám ở lại lâu, chào một cái liền vội vã rời đi.
Tuyệt Mị đứng ở trước cửa của Lãnh Thiên Cuồng, chần chừ, lại chần chừ, mới khẽ giơ tay lên...