Cưỡng Cầu Hạnh Phúc Lục Tổng Muốn Quay Lại Với Vợ

chương 4: 4: vô cảm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh và cô sau khi dùng bữa ở nhà chính xong trời cũng đã tối, bên ngoài lại đang mưa tuyết, ông nội sợ hãi người đi trên đường trơn gặp nguy hiểm đã bảo hai người ở lại qua đêm.

Lục Tần Phàm cũng không muốn ở lại nhưng ông nội khuyên bảo với anh nhìn ra bên ngoài trời càng ngày càng nhiều tuyết nên đã ở lại.

Không phải vì lo cho cô mà là anh sợ, sợ mình xảy ra chuyện gì đó sẽ không tìm được Vương Bảo Châu.

Giúp việc dọn dẹp lại một chút phòng ốc cho hai người.

Diệp Vân Ánh ngồi trò chuyện với ông nội trong phòng khách phụ, còn anh và ba mẹ ngồi ở bên ngoài.

Bố mẹ anh cũng không mấy thích người con dâu ngoan hiền này, thứ họ cần là một người phụ nữ xứng với con trai họ, xứng với dòng tộc họ chứ không cần một người con gái ngoan hiền ngoài dã thú như cô.

Ba năm qua cô cũng phải chịu những lời nói khó nghe đến từ mẹ chồng.

Mỗi lần nghe bố mẹ chồng đang nói mắng mình với ông nội cô đều thầm lặng không lên tiếng, chịu đựng là thứ tất yếu để giữ vững hạnh phúc.

Thầm lặng và âm thầm chịu đựng, dù sao bọn họ cũng là bố mẹ chồng của mình, dù gì cô cũng là con dâu nhà họ không chỉ vì những lời lẽ của bố mẹ chồng mà đi ra nói cho bên ngoài được.

Dù gì thì bọn họ cũng đâu có thích cô, cứ để mặc theo tự nhiên vậy.

Để mặc cho số phận quyết định cho tương lai, chỉ cần chú trọng những việc trước mắt là được.

“Cháu dâu, sao trông sắc mặt cháu kém vậy?" Ông nội nhìn sắc mặt phờ phạc của cô mà đau lòng hỏi thăm.

“Dạ cháu không sao, cũng đã khuya rồi ông nội mau đi nghỉ thôi!"

Diệp Vân Ánh đứng dậy ân cần dìu ông vào phòng nghỉ.

Đến khi về phòng của mình đã thấy anh ngồi ở sofa xem tài liệu, anh và cô mặc dù đã là vợ chồng hợp pháp nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài của cuộc hôn nhân đó còn bên trong nó không khác gì là một cuộc hôn nhân tan vỡ, mà cũng không đúng bởi trước nó cũng đâu có hạnh phúc đâu mà tan vỡ.

Sống chung một nhà nhưng 3 năm cũng không ngủ chung một giường, trước mặt mọi người giả làm vợ chồng sau lưng lại là người dưng.

Đó là cuộc sống sau hôn nhân của cô, ở ngoài giả tạo nhưng hạnh phúc, về nhà thành thật nhưng lại đau khổ.

Diệp Vân Ánh không lên tiếng nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa làm một cách thận trọng để không phát ra tiếng động.

Cô cởi áo khoác ngoài ra rồi lên giường cô nằm một góc nhỏ ở mép giường không dám nằm vào chính giữa.

Diệp Vân Ánh chìm vào giấc ngủ đến khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là ba giờ sáng, cô nhìn xung quanh để tìm anh nhưng không thấy.

Có lẽ anh đã về biệt thự của mình rồi.

Bên ngoài cũng đã ngừng rơi tuyết.

Anh lại bỏ cô lại một mình rồi.

Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa xong với ông nội cô đã xin phép về, bố mẹ chồng không lên tiếng cũng không ngồi nghe cô nói chuyện mà đứng dậy đi ra.

“Sao nó có thể để cháu lại một mình mà về trước vậy không biết, lúc nào ta gặp nó ta phải dạy bảo lại mới được!"

“Không sao đâu ông, anh ấy về sớm là có việc con cũng không trách anh ấy!"

“Thôi được rồi, ta biết cháu là đứa cháu hiểu chuyện mà!"

Ông nội cho tài xế chở cô về nhà, về đến nhà cô lại bắt tay vào việc dọn dẹp không một chút lười biếng.

Đến chiều cô đi ra ngoài đi dạo, dạo này cô cũng không đi ra ngoài nhiều nên cảm thấy trong người rất ngột ngạt.

Diệp Vân Ánh ngồi xe buýt đi đến một trạm không xa, cô vừa bước xuống đi được vài bước lại gặp một người mà cô không hề muốn gặp là chị của cô Diệp Linh Nhược.

Diệp Linh Nhược đang đi cùng bạn trai mình Trác Viễn, hai người tay trong tay đi đối diện cô, thấy hai người họ cô vội tránh mặt, cô quay người sang hướng cầu mong hai người họ sẽ không nhìn thấy mình.

Mỗi lần nhìn thấy họ toàn thân cô run lên, cũng không biết là vì sợ thứ gì nhưng khi nhìn thấy cô lại nhớ về những đòn đánh trước kia, mặc dù những lần bị đánh đó không mạnh nhưng đánh nhiều lần cùng với lời mắng mỏ cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi.

.

“Ồ ai đây, không phải phu nhân Lục gia sao?" Trác Viễn nhìn thấy cô

“Đúng thật nè!" Diệp Linh Nhược đi đến trước mặt cô vẻ mặt như là gặp được người nổi tiếng vậy.

Diệp Vân Ánh không muốn nói chuyện nên đã không chào hỏi mà cúi đầu đi về phía trước.

“Nè em gái, lâu rồi mới gặp đứng lại cho chị hỏi thăm tí!" Chị ta lại cố tình đi lên phía trước cố tỏ ra một người chị lâu rồi không gặp em gái vậy.

“Sống ở đó ba năm mà chưa chết, tôi cũng phải lạy cô, một kẻ sạch sẽ tính tính nóng lại không thích phụ nữ vậy mà lại ở được với cô ba năm đúng là tài mà!" Trác Viễn khoanh tay đánh giá người cô

Diệp Vân Ánh đẩy hai người ra rồi chạy đi nhưng không đẩy được mà lại còn bị Diệp Linh Nhược đẩy ngã.

“Chạy sao? Tôi đã đàng hoàng hỏi thăm vậy mà dám phớt lờ sao?" Cô ta thu chân về sau khi làm cô ngã, ánh mắt khinh bỉ mà nhìn cô.

“Tôi còn phải về!" Cô vất vả đứng dậy

“Về nhà? Không ngờ ở đó cô có thể sống và xem nó là nhà được!"

Nếu đó không phải là nhà của cô chẳng lẽ nhà họ Diệp mới là nhà của cô, nơi cô đang ở mặc dù luôn nhận được sự ghẻ lạnh không quan tâm nhưng ở đó ít ra cô còn là con người, không giống như nhà họ Diệp ngoài mặt là quan tâm cô nhưng bên trong không khác là ăn trôi nuốt sống cô, ở đó cô không khác là một con súc vật, cả ngày chỉ biết vâng lời nghe những lời mắng mỏ và đánh đập, ở đó họ không xem cô là người luôn sai bảo cô làm việc một cách quá đáng.

“Các người đừng cản đường tôi, tôi còn phải về!" Cô tiếp tục muốn rời đi

“Nếu muốn đi thì mau cúi người xuống lau giày cho tôi rồi đi!" Diệp Linh Nhược đưa chân ra.

Diệp Vân Ánh nhìn xuống, nhìn đôi giày cô ta đi lượn khắp nơi bây giờ lại bắt cô quỳ xuống lau, có khác gì là đang sỉ nhục cô trước đám đông.

Nhất định không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm được.

Lần này Diệp Vân Ánh lấy hết can đảm đẩy mạnh cô ta ra rồi chạy đi, ả ta ngã xuống đất không thể chặn cô lại được chỉ biết tức giận tại chỗ.

Con ả chết tiệt!

Ả ta được Trác Viễn đỡ đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận khi bị cô sô ngã.

“Nhìn cái gì mà nhìn, tôi ăn hết cơm nhà mấy người sao.

Sao còn chưa đi!" Diệp Linh Nhược đang tức giận khi thấy mấy người đứng xem liền nổi giận hơn.

Xem ra lần này cô đã làm cho cô ta bẽ mặt trước nhiều người như vậy lần sau gặp chắc sẽ lôi cô ta dạy bảo mất.

Diệp Vân Ánh chạy mãi không dám nhìn về phía sau sợ nhìn quay lại sẽ bị bọn họ tóm được.

Cô chạy xa không thể chạy được nữa mới dám dừng lại, nhìn về phía sau không thấy người đuổi theo cô mới dám nghỉ ngơi.

Nếu cô không chạy đi chắc giờ đang làm trò cười cho hai người họ.

Diệp Vân Ánh nghỉ ngơi một lát rồi cũng bắt xe để về.

Lần sau có lẽ cô không dám ra ngoài nữa.

Nếu lần sau còn gặp lại ắt hẳn sẽ bị hai người đó dạy dỗ vì chuyện hôm nay.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio