Nghỉ ngơi sau một đêm dài, Tiếu Nam theo bản năng nghiêng người sang muốn ôm chầm lấy Tô Thần nằm một bên, nhưng sao… lại không có ai hết? Hắn nhanh chóng bật người dậy, hoảng sợ trợn trừng mắt nhìn lại chỗ giường lạnh lẽo một bên, sau đó lập tức chạy ra khỏi giường đi tìm người yêu.
“Thần?” Tiếu Nam mặc quần áo tử tế lại, sau đó đi tìm một vòng quanh Valentines nhưng không hề phát hiện ra hình bóng “vợ” mình ở đâu cả, hắn bắt đầu dự cảm thấy chuyện không lành.
Đồng thời hắn cũng tìm đến nhà trọ Tô Thần, không có ai ở đó, hơn nữa dáng vẻ của nó thì dường như đã lâu chưa có người vào ở lẫn quét dọn, lo lắng càng lớn bắt buộc hắn phải vội vàng rời khỏi nơi này tìm đến nhà hàng của Ngô Nguyên.
Lúc này nhà hàng vẫn chưa bắt đầu mở cửa, nhưng Ngô Nguyên theo thường lệ đã ở bên trong quét dọn lau chùi, nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của hắn chạy vào, cũng đoán được ít nhiều nguyên nhân.
“Xin lỗi quý khách, mời trở lại sau h” Ngô Nguyên khách khí ra lệnh đuổi khách, y đang cố ngăn cản hắn xộc thẳng ra phía sau tiệm.
“Thần!” Tiếu Nam không để ý đến ngăn cản của Ngô Nguyên, bực bội đẩy người hắn ra, chạy thẳng về phía sau tìm người nhưng tất nhiên Tô Thần vẫn không xuất hiện.
“Cậu ấy không ở đây!” Ngô Nguyên hiển nhiên vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn dáng vẻ vội vã lo lắng của hắn.
Ánh mắt Tiếu Nam sắc bén như dao lập tức bắn qua: “Em ấy ở đâu?”
“Tôi không biết.” Ngô Nguyên ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn lại hắn, nam nhân này đã làm A Thần tổn thương nhiều lần là người khiến y kinh tởm chán ghét nhất!
Tiếu Nam lập tức bước qua chỗ Ngô Nguyên, dùng hai tay nắm chặt lấy cổ áo hắn, vẻ mặt vô cùng ác độc, mắt xanh lam mỗi lần chớp qua đều ẩn chứa nguy hiểm trong đó: “Nói thật đi!”
Ngô Nguyên chưa từng bị đối xử thô lỗ như thế, mà nam nhân trước mặt hắn bình thường vẫn mang khí chất lịch lãm nho nhã như quý tộc thực thụ, không ngờ rằng khi tức giận lên thật giống ác ma cuống máu người, cho dù trong nội tâm y có chút sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn phải mạnh miệng chống đối:
“A Thần muốn đi nơi nào là tự do của cậu ấy, cho dù tôi cùng cậu ấy có vài chục năm làm bạn thì cũng không có quyền can thiệp vào!”
“Chết tiệt!”
Tiếu Nam bỏ y ra, hắn cũng biết đối phương không nói dối, đây là lần thứ hai Tô Thần mất tích khiến lý trí của hắn giường như sắp vỡ tan bởi lo lắng sợ hãi cũng bất an!
Hắn xoay người đến chỗ Ân Úc đang ở, nếu như Tô Thần không ở nơi đấy…
Không! Không! Em ấy nhất định đang ở một nơi nào đó!Hắn cố gắng bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, vội vã chạy đi.
“Cái gì?”
An Tuần ngạc nhiên đứng sững người trong phòng Ân Úc, cũng không biết Tô Thần đến nơi nào, khiến hắn nhất thời có chút điên tiết muốn giết người!
“ Cậu ấy không nói cho anh chuyện gì sao?” Ân Úc đứng che chắn trước tầm nhìn đáng sợ của Tiếu Nam, y không muốn An Tuần đang đứng phía sau mình phải chịu thêm sợ hãi.
Tiếu Nam nhíu chặt lông mày, lắc đầu phủ nhận, tâm tình sang sủa đêm qua dường như biến mất không còn dấu vết, rõ ràng Tô Thần đã mở rộng cánh cửa trái tim lại cho hắn, tại sao đột nhiên lại biến mất?
“Mặc kệ em ấy đi đến nơi nào, tôi chắc chắn sẽ tìm được.”
Tiếu Nam rất tức giận cùng bất lực với sự tiến triển của tình hình, nhưng hắn không thể chìm đắm mãi trong bế tắc cùng ăn năn, Tô Thần sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, hắn phải tỉnh táo lại, có phải hắn đã làm sai ở đoạn nào rồi không?
Ngọt ngào đêm qua khó gì có thể sánh được, được cùng người mình một đêm triền miên sáng dậy bỗng dưng thấy người ấy đã biến mất, trong với cuộc đời dài mấy chục năm Tiếu Nam chắc chắn đây là bi kịch khủng khiếp nhất, lần đầu tiên hắn có cảm giác thất bại tràn trề đến vậy.
Đảo mắt qua dáng vẻ thỏa mãn của Ân Úc cùng khuôn mặt hồng hào của An Tuần, hắn thẳng lưng lên lạnh giọng nói: “Cậu cũng nên về Phong Thượng tiếp quản công ty, tôi cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn.” (Không ăn được nên đạp đổ đây mà)
“Có lầm không?” Ân Úc hiển nhiên hiểu ý Tiếu Nam muốn nói gì, nhưng vẫn không vừa lòng kháng nghị, y thật vất vả mới có thể cùng An Tuần quên hết hiểu lầm trước kia, vẫn còn chưa kịp hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người đâu!?
“Đừng quên, cậu cũng có trách nhiệm ở Phong Thượng.” Hắn hoàn toàn không để ý đến kháng nghị của đối phương, vội vàng xoay người rời khỏi phòng.
Ân Úc tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, dùng lực mạnh đóng sập cửa một cái, An Tuần sợ đến run rẩy, lo lắng mở miệng: “A Thần cậu ấy…”
“Không cần lo lắng…” Ân Úc bưng lấy một chiếc bánh điểm tâm đưa đến bên miệng An Tuần, chậm rãi thoải mái nói: “Tiếu Nam sẽ biết phải tìm cậu ta ở đâu, em yên tâm đi!”
Nghe được đại boss nhà mình kiểm chứng, An Tuần cũng trở nên an tâm hơn mà chăm chú ăn bánh điểm tâm. Nhưng Ân Úc thì ngược lại, chắc chắn sau này y sẽ rất bận rộn, lấy đâu ra thời gian tình tứ bên người yêu đây?
Bầu trời Paris bao la xanh thẳm, Tiếu Nam đứng dựa mình bên lan can nhìn dòng sông Xen nổi tiếng đang lững lờ chậm rãi chảy đi, nhìn thoáng qua hắn đẹp tựa như bức tượng thần thoại Hy Lạp vậy.
Chỉ là bức tượng ấy luôn luôn nhíu mày tựa như đang suy ngẫm chuyện gì khó nghĩ lắm, khuôn mặt góc cạnh cũng không hề mỉm cười mà toát lên vẻ căng thẳng, cả người đều hiện lên vài chữ “ chớ nên lại gần” khiến mấy cô gái muốn làm quen cũng sinh ra chút e dè.
Tiếu Nam dường như chưa phát hiện mình đã trở thành người trong mộng của biết bao thiếu nữ thiếu nam, trái tim hắn lúc này chỉ có một mình Tô Thần, vài phút trước hắn vừa gọi điện thoại đến ba phân bộ của Phong Thượng ở ba nước châu Âu căn dặn phải đặc biệt chú ý tung tích của Tô Thần. Nhưng chuyện tìm kiếm cậu khó khăn tựa như mò kim đáy bể vậy, chỉ là muốn thử vận may thôi, nếu như Tô Thần đến nhiều quốc gia, khu vực khác như Châu Phi hay Mỹ la tinh, hắn không biết lúc nào nơi đâu mới tìm được cậu.
Nắm chặt lấy điện thoại đang tắt màn hình, ngay cả chút đầu mối nhỏ nhất Tô Thần cũng không để lại cho hắn, khiến hắn một mặt oán giận “vợ” mình quá tùy hứng, một mặt chính là đang sám hối cho những hành vi vô liêm sỉ trước đây của mình.
“Tít!Tít!” Tin nhắn đột nhiên truyền đến, Tiếu Nam lập tức mở ra, sống lưng thẳng đứng dây!
Người gửi tin nhắn chính là Tô Thần.
“Hiệp ước bắt đầu. Cho anh chữ: thủy mạn Kim Sơn.”
Rất ít chỉ có mấy dòng nhưng Tiếu Nam đã đọc đi đọc lại không biết mấy lần, trái tim treo cao từ sáng đến giờ đã được trở về chính lồng ngực mình, hắn nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua của cả hai, thì ra Tô Thần có ý này.
Cũng đúng, hắn nhất định phải tích cực chủ động lên, khó trách Tô Thần muốn hắn truy cậu ấy, đây là điều có thể khiến tình cảm hai người sống lại.
Hắn không ngờ được mình đang nở nụ cười câu dẫn vô cùng, đến mức dòng nước sông Xen cũng phải ghen tị với nam nhân anh tuấn đến vậy, hai mắt xanh lam ngập tràn vui sướng từ tận đáy lòng.
“thủy mạn Kim Sơn…?” Tiếu Nam buồn cười lắc đầu, đó quả thực là một nơi đẹp đẽ a, ngoại trừ Tô Thần không ai có thể tìm ra nổi.
“Ân Úc, tôi ở lại Y-ta-ly-a tìm hiểu thị trường, cậu cùng An Tuần về nước trước đi.”
Bấm điện thoại gọi đến cho Ân Úc, trong giọng hắn không che giấu nổi vui sướng nhảy nhót.
Tô Thần, anh đến đây.
Thu lại điện thoại,Tô Thần mỉm cười ngắm nhìn từng đám mây trắng xốp ngoài cửa sổ, ra đi cũng là một cách “lạt mềm buộc chặt” nha, cũng không phải là muốn người khác chờ đợi chỉ là cậu muốn thả lỏng mà thôi.
Cậu không cần phải bận tâm đến người khác, vì người khác mà sống nữa, phải sống cho chính mình, đây là điều quan trọng nhất.
Thời gian trôi qua như chớp mắt, trái tim chân chính không biết có thể tìm được tình yêu nó muốn hay không?
Cậu yêu Tiếu Nam, yêu rất sâu đậm, thậm chí yêu hắn cho đến lúc nào cậu không còn nhận thức được nữa, nhưng tình yêu không thể trói buộc xiềng xích cậu được, cậu phải tự do! Phải được bay lượn!
Đôi khi tình yêu khiến cuộc sống trở nên vô cùng sôi động, cho phép trái tim được thả lỏng, Tô Thần nghĩ suốt đời này cậu sẽ không phải ăn năn lần nữa.
Vầng dương rực rỡ được bầu trời bao la xanh thẳm bao bọc lấy, ánh sáng chiều tà tựa như mật ong chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười của cậu.
Nếu như anh đuổi đến được, em sẽ không đi đâu nữa.