Xem ra, là có người muốn hại nàng, người của Dạ Hàn Quốc sao? Hay là cùng đại tiểu thư sơn trại này có quan hệ?
Hạ Như Thanh trầm tư một chút, đem chén sứ trả lại cho Mộc Thuần Hi, một đôi mắt bạc lặng yên đánh giá người ở dưới sảnh.
Nếu như là người của Dạ Hàn Quốc đối nàng diệt khẩu, theo lý mà nói sẽ phải thuận tiện mà bình định sơn trại này, mà không phải là chỉ ở chính trong chén của ta mà hạ độc, hơn nữa Dạ Hàn Quốc không có khả năng hành động nhanh như vậy.
Nghĩ tới đây, Hạ Như Thanh nhướng đuôi lông mày, chẳng lẽ có người không muốn thấy nàng ở bên cạnh vị đại tiểu thư của sơn trại này? Muốn vị trí Phò mã sơn trại này? Xem ra hẳn là quyền lãnh đạo của sơn trại này a. . . . . .
Hạ Như Thanh nâng nụ cười lên, lại có lá gan hạ độc đối với nàng, như vậy muốn làm tốt phải trả một cái giá lớn.
Dám ở trước mặt của nàng chuẩn bị “Độc” , cũng không xem nàng là ai, tại thế kỷ ở trong tổ chức, chơi độc không có người nào so với nàng.
Không chỉ có là bởi vì dụng độc có kỹ xảo cao siêu, quan trọng nhất là nàng trời sinh cảm quan mẫn cảm, , não thần kinh lại đặc thù được huấn luyện nghiêm khắc, trở nên thập phần cảnh giác.
Hạ Như Thanh giả bộ như không chuyện gì lạ cùng đám người kia bắt chuyện , thỉnh thoảng nhấp mấy ngụm nước trà, kì thực lại chưa thấm giọt nào vào miệng.
Con mắt bạc của nàng, vẫn nhìn đám người, quan sát đến từng cái biểu lộ của người ta.
Đột nhiên hé ra khuôn mặt cực kỳ hung ác sa vào mi mắt của nàng, da thịt màu đồng cổ, sóng mũi thẳng lộ ra cương nghị, môi mỏng nhếch như loại đao khắc, mày kiếm bay xéo lên xuống, một đôi con ngươi giống như chim ưng lạnh lùng lãnh khốc, phía bên phải trước mặt có hai cái Đao Ba to lớn, rồng bay phượng múa, trên khuôn mặt ở đằng kia vô cùng liều lĩnh bay múa.
Nguyên bản là mày kiếm nhíu lại, lúc Hạ Như Thanh uống xong nước trà người kia trong nháy mắt đột nhiên buông lỏng.
Người này rất khả nghi. . . . . .
“Mộc tiểu thư, ngươi biết người kia là ai không?”
Hạ Như Thanh hỏi Mộc Thuần Hi, khóe môi câu dẫn ra, trong mắt bạc hiện lên một tia tính toán.
“Người kia. . . . . .”
Mộc Thuần Hi hiển nhiên bị vấn đề của Hạ Như Thanh gây cho ngơ ngác một chút, bất quá khôi phục rất nhanh, cũng rất là chán ghét nói:
“Tại trước mỹ nhân công tử chưa có tới, ca ca vốn tính đem ta gả cho hắn, nhưng là ta liều chết không từ, bất quá bây giờ có công tử ngươi, hắn đối với ta đã không có gì uy hiếp. Mỹ nhân công tử tốt nhất không nên cùng hắn thân cận quá, hắn là người mà ta rất hiểu rõ . . . . . .”