Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng thật sự quá mạnh.
Mạnh đến mức Giang Cung Tuấn phải cảm thấy kinh hãi.
Anh hít sâu một hơi.
“Sư phụ đã nói, Thập Tuyệt Chưởng, chưởng thứ nhất sẽ mạnh hơn chưởng thử hai, uy lực của chưởng thứ nhất cũng lớn hơn chưởng thứ hai, nhưng càng về sau thì càng khó luyện, cho dù là người có thiên phú cực kỳ cao có cả đời này cũng không thể luyện hết được mười chưởng, nhưng chỉ cần học được ba chưởng cũng đủ để quét sạch thế giới rồi”
“Chưởng thứ nhất, Tiêu Dao Phách Sơn, còn được gọi là Nhất Tuyệt Phách Sơn”
“Chưởng thứ nhất, độ khó không cao, chỉ cần chân khí đủ mạnh, lợi dụng chân khí để khởi động tâm pháp liền có thể dễ dàng luyện được”
“Chưởng thứ hai, Tiêu Dao Huyễn Ảnh, cũng được gọi là Nhị Tuyệt Huyễn Ảnh”
Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
Anh nhắm mắt lại.
Cảnh tưởng Tiêu Dao Phong vận động chưởng thứ hai đã hiện lên trong đầu anh.
Lúc Tiêu Dao Phong vận động chưởng thứ hai, hình ảnh của bàn tay chợt thu lại, biến thành hàng trăm bàn tay vô cùng huyền ảo.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu suy tưởng đến chưởng thứ hai.
Tu luyện khẩu quyết, tăng thêm chiêu thức.
Từ từ lĩnh hội.
Anh bắt đầu lĩnh hội bí kíp tuyệt học của nhà Tiêu Dao trong ngọn núi này.
Chớp mắt, đã qua hai ngày rồi.
Hai ngày đã trôi qua, anh cũng nắm rõ chưởng thứ hai, cũng được tính là bước đầu nhập môn.
Trong núi.
Thân thể Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung cách mặt đất mười mấy mét.
Hiện tại chân khí của anh rất đồi dào, cho dù dưới chân không có cứ thứ gì, nhưng anh vẫn có thể lợi dụng chân khí để giúp cơ thể mình lơ lững.
Anh mạnh mẽ tung chưởng.
Một chưởng đánh ra, bàn tay ảnh ảo biến hóa khôn lường.
Đánh thêm một chưởng, bàn tay ảo ảnh lại biến hóa lần nữa.
Thân thể không ngừng chuyển động, liên tục tung chưởng.
Xung quanh một cây cổ thụ phía trước đã xuất hiện hàng chục ấn tín.
Dưới sự công kích của hàng chục ấn tín, cây cổ thụ này liền tan năm xẻ bảy trong chớp mắt.
Giang Cung Tuấn thu công lực lại, thân thể từ trên trời đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Phù! Anh hít sâu một hơi.
“Thật là khó luyện, đã hai ngày rồi, chỉ mới luyện đến chưởng thứ hai, hơn nữa chỉ có thể hóa thành vài chục ấn tín, trong khi thầy có thể biến hóa ra hàng trăm ấn tín”
Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
Anh nhìn về hướng Đông.
Phía cuối trời đã xuất hiện một ánh bình minh, mặt trời bắt đầu nhô lên từ dưới đường chân trời.
Đêm tối đã qua đi, một ngày mới lại đến.
“Hôm nay chính là ngày nhà Tiêu Dao hẹn với nhà họ Giang, cũng là ngày nhà Tiêu Dao mời võ sĩ trên thế giới tề tựu về Tây Lăng Tây Cương, không biết Giang Quốc Đạt có đưa Giang Vô Song đến cứu mình không, cũng không biết nhà Tiêu Dao mời võ sĩ trên thế giới tề tựu về Tây Cương rốt cuộc là muốn làm gì."
Giang Cung Tuấn nhìn mặt trời đang mọc lên ở phía đông, sau đó sải bước về phía thành phố Tây Cương, hướng thẳng về nhà Tiêu Dao ở núi
- ---------------------------