Cường Đại Chiến Y

chương 606: sự nghi ngờ của âu dương lãng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Cung Tuần phải nghỉ rất lâu vết thương mới hồi lại được một chút. Anh nhìn xác của Tề Hải nằm trên mặt đất. Anh biết Tề Hải đi lâu không về là chắc chắn Âu Dương Lãng sẽ cử người đi tìm tôi. “Sở Vị, em đào một cái hổ thật sâu đi” Anh dặn dò.

“Ừm”

Đường Sở Vị cầm kiểm sắt lên bắt đầu hất đống tuyết dưới đất lên. Cô là võ giả, chân khí rất mạnh, đào một cái hố là chuyện rất dễ dàng với cô.

Rất nhanh thôi một cái hố sầu mười mấy mét đã xuất hiện rồi.

Giang Cung Tuấn hất tay một cái, chút chân khí còn lại cũng hiện ra, hình thành một cơn gió hút thi thể của Tề Hải lên, thi thể đó bỗng chốc bị chôn trong hố sâu.

Con Đường Sở Vị thì bắt đầu lấy đá, tuyết xung quanh lập vào chiếc hố. Tuyết rơi rất lớn, vết máu người chẳng mấy chốc mà bị vùi lấp. Giang Cung Tuấn thì rời khỏi nơi này, đến một bên khác của cải vực sâu thẳm đó, tiếp tục dưỡng thương. Âu Dương Lãng đến phái Thiên Sơn. Trước cửa phải Thiên Sơn có không ít các đệ tử đang nghênh đón võ giả đến từ khắp mọi nơi.

Thân là người chủ trì của đại hội lần này, phái Thiên Sơn chắc chắn sẽ không cự tuyệt ai cả, chỉ cần có người đến là họ sẽ nghênh đón, sắp xếp chỗ ở.

Nhưng mà võ giả đến phái Thiên Sơn nhiều quá, không còn đủ chỗ nữa. Phái Thiên Sơn bắt đầu xây các căn phòng bằng gỗ để làm chỗ ở tạm cho khách lần này. Bọn người Âu Dương Lãng cũng bị xếp ở trong một căn nhà gỗ. Ông cau mày, lẩm bẩm rằng: “Sao vẫn chưa về nữa?”

Ông ta thấy hơi lo nên định đích thân đi xem xem sao. Lúc này, trong một tòa đại điện rộng lớn không có ai của phái Thiên Sơn. Trong đó có rất nhiều thị thể, mấy người này đều bị Giang Cung Tuấn Giết.

“Kit!” Cửa đại điện bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước vào. Đây là Giang Vô Song.

Giang Vô Song cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, cô ta quen Giang Cung Tuấn lâu vậy rồi, hiểu rất rõ tích cách của Giang Cung Tuấn. Cho dù anh có để chính mình chết thì cũng sẽ không giết người vô tội, thế mà bây giờ lại giết nhiều người như vậy.

Cô ta đến đây chỉ muốn xem những người bị Giang Cung Tuấn giết thôi. Cô ta đi đến gần chỗ mấy thi thể của Giang Biên, lật tấm vải trắng lên. Nhìn thi thể của Giang Biên nằm trên đất, lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, không còn hơi thở nữa.

Giang Vô Song kéo tay của Giang Biên lên, nó rất lạnh. Cô ta đặt tay lên mạch máu của anh ta, nó không đập nữa rồi. Cô ta nhìn Giang biến rất lâu.

“Hơi khó tin” Cô ta nói thầm, cô ta khó mà tin được rằng đây là sự thật, khó mà tin được rằng Giang Cung Tuấn giết Giang Biên thật.

Thế nhưng, thi thể của Giang Biên ở ngay trước mặt cô ta. Cô ta không muốn tin nhưng sự thật ở ngay trước mắt. Điều cô ta nhìn thấy không là giả. Cô ta quay người đi kiểm tra những người khác.

Thế nhưng kết quả cô nhận được đều giống nhau, không một ai còn thở, không một trái tim nào còn đập. Họ đã chết được nhiều giờ rồi, thậm chí có thi thể còn đóng băng lại rồi.

“Kỳ lạ thật.” Giang Vô Song đứng dậy, nhìn những thi thể trên đất, ngón tay thon dài đưa lên sờ cằm, mặt đầy suy tư. “Cô đang làm gì thế?”

Lúc này, có một giọng nói vang lên làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của Giang Vô Song. Giang Vô Song nhìn theo giọng nói. Một cô gái cầm bội kiểm đi qua. Đây là thiếu chủ của phái Thiên Sơn, Trần Vũ Yến, cũng là con gái của chưởng môn nhân phải Thiên Sơn, Trần Phi Hùng.

“Cô làm gì ở đây? Ai cho cô vào?”. Trần Vũ Yến đi đến, nhìn Giang Vô Song một cách đề phòng. Giang Vô Song nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Sao? Đến xem thôi cũng không được à?”

“Người đã khuất là quan trọng nhất, có thể này... “Được rồi, tôi biết rồi, tôi đi đây” Giang Vô Song lười, không muốn dây dưa với Trần Vũ Yến, quay người đi ngay lập tức. Trần Vũ Yến cũng nhìn những thi thể trên mặt đất một cái rồi đi luôn. Trong vực sâu vạn trượng. Giang Cung Tuấn vẫn đang dưỡng thương. Thế nhưng vết thương của anh rất nặng, không thể khỏi hẳn chỉ trong một thời gian ngắn được.

Thế nhưng sau mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, vết thương của anh ta đã ổn hơn nhiều rồi, bây giờ chỉ cần không động đến chân khí thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Trong lúc đó, Đường Sở Vi vẫn luôn canh giữ bên cạnh anh. Đường Sở Vị biết Giang Cung Tuần bị thương rất nặng, có rất áy náy nhưng cũng không nói gì nhiều.

“Cậu Giang.” Một giọng nói vang lên, Giang Cung Tuấn mở mắt ra thì thấy một ông lão xuất hiện. “Sao ông lại tới đây?” Giang Cung Tuấn nhìn Âu Dương Lãng đang đứng trước mặt mình, nói với giọng bình tĩnh. Âu Dương Lãng cười, nói: “Tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên đến xem”.

Ông ta nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tề Tô, hỏi: “Đúng rồi, tôi có bảo Tề Tô đến tìm cậu nhưng qua mấy tiếng rồi mà vẫn chẳng thấy nó đâu, cậu có thấy nó không?”

“Xuống đây tìm tôi?” Giang Cung Tuấn ngơ ra, hỏi: “Có sao?”

“Sao, không thấy sao?” Âu Dương Lăng ngơ ra. Giang Cung Tuấn lắc đầu, nói: “Tôi ở đây dưỡng thương suốt, chưa từng thấy Tề Hải” Sắc mặt Âu Dương Lãng trông rất trầm trọng, nhìn thẳng vào Giang Cung Tuấn, hỏi: “Không thấy thật sao?”

“Ừm”. Giang Cung Tuấn gật đầu.

Anh bám vào chiếc kiểm được cắm dưới đất để đứng lên. Vừa đứng lên là đã ảnh hưởng đến vết thương bên trong, máu tươi tuôn ra từ khóe miệng.

Đường Sở Vi lập tức đi qua đỡ Giang Cung Tuấn, mặt đầy sự áy náy: “Chồng, xin lỗi, là lỗi của em, em không chĩa kiểm về phía anh.”

Giang Cung Tuần hất hất tay.

Âu Dương Lãng thấy Giang Cung Tuần thể này, đi lại bình thường thôi cũng khó. Hơn nữa phần lưng của quần áo đã bị mài rách hết, sau lưng có vệt máu, chắc là bị đẩy từ trên vách núi xuống, bị ngã.

“Kỳ lạ thật, Tề Hải đi đâu rồi nhỉ?” Ông ta lấy làm lạ. Ông ta không nghĩ nhiều, đi qua đó rồi nói: “Đi lên trước đi, đến phía Thiên Sơn rồi nói sau”.

Nói rồi ông ta một tay kéo Giang Thần, một tay kéo Đường Sở Vi, nhún người nhảy lên trên. Ông ta đi lên từ vách núi. Chẳng mấy chốc đã lên đến trên vách, đưa Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị lên phải Thiên Sơn. Vừa đến phái Thiên Sơn thì người ta đã nhận ra Giang Cung Tuần rồi, có không ít đệ tử phải Thiên Sơn rút kiểm tra.

Giang Cung Tuấn, tên ác độc, tôi sẽ giết anh để báo thù cho chưởng môn”

“Giang Cung Tuấn xuất hiện rồi”. Không biết ai đó kêu lên, âm thanh đó vang xa, truyền khắp phải Thiên Sơn. Rất nhanh thôi đã có rất nhiều người nhảy ra. Lúc này có mấy trăm người đứng ngoài cửa núi, chặn hết đường đi của Giang Cung Tuấn.

Âu Dương Lãng nhìn quanh một lượt, nói rất điềm đạm: “Sao thế, đại hội Thiên Sơn còn chưa bắt đầu mà đã động thủ rồi sao? Nếu như vậy thì tôi sẽ chơi với mấy người đến cùng”.

Tiêu Dao Đàm đứng ra, hét lớn: “Mọi người, tôi hiểu tâm trạng của mọi người. Mọi người đều muốn giết Giang Cung Tuấn để báo thù. Thế nhưng hai ngày nữa là đại hội Thiên Sơn rồi, chúng ta cũng không cần phải vội. Đến khi đó, trong đại hội Thiên Sơn, chúng ta sẽ giết Giang Cung Tuấn một cách quang minh chính đại trên lôi đài, báo thù cho các chưởng môn”.

Một tiền bối có danh tiếng trong giới cổ võ khác đứng ra nói: “Đúng vậy, các vị cũng không cần phải quan tâm gì mấy ngày thể này đâu”

“Giang Cung Tuấn, anh đừng chết mà”. Giang Cung Tuấn, việc đầu tiên mọi người làm khi đại hội Thiên Sơn bắt đầu sẽ là định tội anh.” Mọi người đều nói rất ác.

Âu Dương Lãng thì đưa Giang Cung Tuấn đi vào phải Thiên Sơn, vào chỗ ở của mình, để Ngọc Kiều, Nguyệt Kiều chăm sóc cho Giang Cung Tuấn, ông ta thì đi ra khỏi phòng, tìm Thập Nhị Cầm Tinh để dặn: “Tề Hải mất tích rồi, mấy cậu xuống vách núi tim xem. Tim cho kĩ, đừng bỏ qua bất cứ chỗ nào”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio