Cường Đại Chiến Y

chương 609: kế hoạch báo thù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âu Dương Lãng khẽ nhíu mày. Mộ Dung Xuân thật sự muốn lợi dụng Giang Cung Tuấn hay sao? Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ lấy Giang Cung Tuấn ra để dẫn dụ hận thù cả. Nhưng đại thủ lĩnh cũng đã nói như vậy rồi thì ông ta cũng không tiện nói gì thêm nữa, chỉ đành gật đầu, nói: “Vâng, tôi biết rồi.”

“Được rồi, về đi.” Mộ Dung Xuân khẽ khoát tay. Thấy vậy, Âu Dương Lãng cũng xoay người rời đi. Về phía Giang Thời, sau khi ông ấy rời khỏi trang viên thì đeo mặt nạ lên đi tìm Giang Cung Tuấn. Vừa mới tới trước cửa phòng Giang Cung Tuần thì ông ấy đã bị Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều chặn lại. “Ông tìm ai?”. Giang Thời liếc hai người một cái. Mặc dù ông ấy đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn rất đáng sợ, đỏ như máu, giống như đôi mắt của ác ma vậy.

Ánh mắt này đã khiến cho Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều ngay lập tức ngẩn ra đứng nguyên tại chỗ, giống như là người mất hồn vậy.

Sau đó, Giang Thời đẩy cửa tiến vào.

Giang Cung Tuấn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, anh nghe thấy tiếng có người đang đẩy cửa bước vào, tưởng là Đường Sở Vi trở về, không khỏi nói: “Mới đó mà sao đã về rồi, không tìm được ông nội hay sao?”

“Là ông” Giang Thời lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói này, Giang Cung Tuấn ngay lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước vào, trên mặt còn đeo mặt nạ.

Giang Thời tháo mặt nạ xuống. “Ông nội” Giang Cung Tuấn kêu lên. Giang Thời khẽ khoát tay, liếc Giang Cung Tuấn một cái, hỏi: “Nghe nói cháu bị thương?”

“Vết thương nhỏ thôi ạ, không đáng nhắc tới” Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên một nụ cười khổ, nói: “Còn không phải là do Giang Vô Song bảo Sở Vi đến giết con hay sao?”

Giang Thời đi qua, kéo tay Giang Cung Tuần, bắt mạnh cho anh. Vài giây sau mới buông ra.

“Vết thương có hơi nghiêm trọng, trước khi Đại hội Thiên Sơn bắt đầu mà đã bị thương rồi, việc này chắc chắn không phải việc gì tốt cả”.

Nói rồi, ông ấy giơ tay lên. Một luồng chân khí mạnh mẽ biến hóa vô cùng khôn lường từ trong lòng bàn tay ông ấy truyền ra. Luồng chân khí này không xâm nhập vào trong cơ thể Giang Cung Tuấn.

Ngay khoảnh khắc này, Giang Cung Tuấn cảm nhận được sự thoải mái giống như có một luồng nước ấm đang truyền khắp toàn than vậy, nội thương cũng đang được chữa trị một cách nhanh chóng.

Ước chừng qua khoảng mười lăm phút thì Giang Thời thu tay lại. Vẻ mặt Giang Cung Tuấn lại hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ổn rồi? Như vậy là ổn rồi ạ?” Anh dùng vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Giang Thời, hỏi: “Ông nội, đây là võ công gì vậy ạ? Mới qua được một lúc, sao vết thương của cháu đã khỏi rồi?”

| Giang Thời cười cười, nói: Ông đã xem qua quyển sách y thuật mà cháu lấy được rồi, đây là tâm pháp trị liệu đã được ghi ở trong đó:

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu. Tâm pháp trị liệu, anh cũng muốn luyện nó. Nhưng mà, hiệu quả còn lâu mới mạnh được như vậy. “Thần kỳ như vậy ạ?

“Ừ, cháu vừa mới bước vào tu luyện, đợi cháu không ngừng lĩnh hội ra được những điều huyền bí trong đó thì sau này cháu cũng sẽ đạt được hiệu quả như thế này”. Truyện Đoản Văn

Giang Thời nói rồi ngồi xuống. Như nhở ra điều gì, Giang Cung Tuấn hỏi: “Đại hội Thiên Sơn sắp diễn ra rồi, Mộ Dung Xuân muốn làm gi?”

Giang Thời thản nhiên nói: “Đơn giản chính là muốn bảo thủ, nhân cơ hội này, tiêu diệt những môn phái và gia tộc đã tham gia trận chiến tiêu diệt Cổ Môn năm đó”.

Trong lòng Giang Cung Tuấn vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Sao? Mục tiêu của ông ta không phải là làm minh chủ hay sao?”

“Ha”

Giang Thời cười nhạt: “Một cái minh chủ, làm sao ông ta có thể coi trọng được chứ, hiện giờ, đối với ông ta mà nói, các cố võ giả của các môn phái lớn đều là một ít tôm tép mà thôi, hiện giờ ông ta đang tu luyện ma công, cũng đang nghiên cứu viruss, một khi thành công, thì việc ông ta muốn tạo ra một số con rồi cường đại là chuyện dễ như trở bàn tay, đối với ông ta mà nói, những cổ võ già này căn bản không quan trọng, so với việc trở thành minh chủ nằm trong tay những cổ võ giả có thể làm phản bất cứ lúc nào thì chi bằng nhân cơ hội này mà giết hết tất cả

Nghe vậy, Giang Cung Tuần ngược lại lại hoảng sợ hít vào một hơi. Điều này cũng thật đáng sợ! Thật quả điên cuồng. “Cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi, ông về trước đây” Giang Thời cũng không nói thêm nữa, đứng dậy rời đi. Giang Cung Tuấn cũng không giữ ông ấy lại. Hiện giờ sau khi biết được mục đích thật sự của Mộ Dung Xuân, trong lòng anh cũng mơ hồ hiện lên nỗi lo lắng.

Chẳng qua là, nghĩ đến việc ông nội vẫn đang ở bên cạnh Mộ Dung Xuân, nghĩ đến việc Âu Dương Lãng vẫn còn muốn tiêu diệt Mộ Dung Xuân, trở thành đại thủ lĩnh của Cổ Môn, anh cũng hơi nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.

Chưa đầy một lát sau, Đường Sở Vi đã trở lại.

Cô chán nản nói: “Chồng à, không tìm thấy ông nội, em đã kiểm ở tất cả các viện của chi Cổ Môn rồi nhưng mà ở đó có các cao thủ canh gác nên em căn bản không thể vào được, vậy nên cũng không gặp được ông nội”

Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, nói: “Không sao, em cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Anh không nói cho Đường Sở Vị biết chuyện vết thương của anh đã gần khỏi rồi. Hiện giờ, càng ít người biết chuyện này thì đối với anh càng có lợi. Đường Sở Vị đúng thật là rất mệt, cả người đều uể oải. Cô đi qua, ngồi trên giường, sau đó nằm xuống muốn nghỉ ngơi một lát. Cố kéo Giang Cung Tuấn, nói: “Chồng à, anh cũng nghĩ một chút đi.”

“Ở mãi trong phòng có hơi chán, anh muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Sau khi Giang Cung Tuấn biết Mộ Dung Xuân muốn làm gì thì anh phải ra ngoài đi dạo một chút, xem thử xem có thể gặp được Trần Phi Hùng hay không, nói cho anh ta biết những điều này để anh ta chuẩn bị trước vài thứ.

| Nghe vậy, Đường Sở Vi ngay lập tức xoay người đứng dậy, nói: “Anh còn đang bị thương, làm sao có thể đi lung tung như vậy được, hơn nữa, hiện giờ người bên ngoài đều đang muốn giết anh, một khi anh ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm đấy”.

| “Không sao đâu.” Giang Cung Tuấn cười nói: “Cũng đã thỏa thuận xong hết rồi mà, sau khi Đại hội Thiên Sơn bắt đầu thì phải Chư Mộn mới được ra tay với anh, hơn nữa, anh chỉ đi dạo ở gần đây thôi không đi xa đâu, ở đây đều là người của Âu Dương Lãng mà, không có ai dám ra tay với anh đâu”

Giang Cung Tuấn nói xong, cũng đã đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. Đường Sở Vị thấy vậy cũng đứng dậy, mang giày vào, đi theo anh ra ngoài, “Anh Giang” Vừa mới ra khỏi cửa, Ngọc Kiều với Nguyệt Kiều đã nở một nụ cười xán lạn chào anh. “Anh Giang, anh đang muốn đi đâu ạ?”. Giang Cung Tuấn nói: “Ở trong phòng có hơi chán nên tôi muốn đi dạo xung quanh một chút.”

Ngọc Kiều ngay lập tức nói: “Nhị thủ lĩnh đã dặn dò chúng tôi, hiện giờ anh đang bị thương, hơn nữa bên ngoài đều là kẻ thù, nên là nghỉ ngơi ở trong phòng thì sẽ an toàn hơn ạ”.

“Không sao, tôi chỉ đi dạo ở gần đây thôi.” Giang Cung Tuấn xoay người rời đi. Thấy vậy, vẻ mặt Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều cũng hiện lên vẻ bất đắc đi, đành phải đi theo sau Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn rời khỏi sau núi. Thong thả, không có mục đích gì mà đi dạo ở phái Thiên Sơn. Đường Sở Vi vẫn luôn dìu anh đi. Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều thì vẫn luôn đi theo phía sau anh. “Giang Cung Tuấn, để mang lại đây”. Mới đi không được bao lâu thì một tiếng hét lớn đột ngột vang lên.

Ngay sau đó, một người đàn ông cầm kiếm, hung hăng đánh tới, người đàn ông đó đứng cách Giang Cung Tuấn khoảng mười mét, chỉ kiếm về phía anh, lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi giết anh báo thù cho thầy của tôi”

Đường Sở Vi ngay lập tức đứng chân trước người Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn không để ý đến người người đàn ông đang chăn đường anh mà xoay người đi về hướng khác. “Ác tặc, đứng lại đó”. Người này cầm kiếm, nháy mắt xông lại đây. Ngay lúc này, thuộc hạ của Âu Dương Lãng đã kịp thời chạy tới, chặn được công kích của người này. Giang Cung Tuấn biết, chắc chắn Âu Dương Lãng có bảo một vài cao thủ ẩn nấp trong tối giám sát mọi hành động của anh. Hiện giờ, anh muốn tìm cơ hội để đi gặp Trần Phi Hùng, đúng là khó như lên trời mà. Anh trở về phòng, nằm trên giường. Đường Sở Vi rúc vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Không lâu sau đó, Đường Sở Vi đã ngủ rồi, mà Giang Cung Tuấn lại nghe được hình như có âm thanh từ nóc nhà truyền đến. Anh khẽ nhíu mày, chợt nhẹ nhàng lấy tay Đường Sở Vi ra rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều đứng ngoài cửa.

Hai người còn chưa kịp cảm giác được sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn thì đã bị anh lặng yên không một tiếng động điểm huyệt rồi, sau đó hai người mất đi ý thức, giống như hai pho tượng đang đứng trước cửa vậy.

Giang Cung Tuần quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có người, thân thể chợt lóe lên, mới đó mà đã thấy anh xuất hiện trên nóc nhà rồi..

Có một người mặc quần áo màu đen, đầu đội một chiếc mũ trúc rộng vành đang ngồi trên nóc nhà. “Thằng nhóc cậu, mệnh cũng lớn thật đấy, vậy mà không chết” Người đàn ông lấy mũ xuống, lộ ra khuôn mặt của mình. Người này không phải ai khác chính là Trần Phi Hùng.

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Lá gan của cậu cũng lớn thật đấy, ở gần đây đều là người của Âu Dương Lãng hết đấy”. | “Không sao, mấy người ấy đều đã rời đi hết rồi” Trần Phi Hùng cười nói: “Lúc trước khi cậu ra ngoài, tôi biết chắc là cậu có chuyện gì muốn nói với tôi mà, giờ thì nói đi, việc gì vậy?”.

Giang Cung Tuấn kể lại kế hoạch của Mộ Dung Xuân cho anh ta nghe.

“Mộ Dung Xuân muốn bảo thù, giết tất cả mọi người trong thời gian Đại hội Thiên Sơn diễn ra, còn về phần phía sau thì cậu muốn làm gì thì tự mình quyết định đi, hoặc là đi tìm ông Vương và ông Long bàn bạc đối sách”.

Giang Cung Tuấn nói rồi, nhảy lên một cái, thoắt cái đã xuất hiện ở trước cửa phòng. Sau khi đi vào thì đóng cửa lại. Sau đó, anh tiện tay vẫy một cái. Có một cỗ sức mạnh biến hóa kỳ ảo từ lòng bàn tay truyền ra, trong nháy mắt đã giải huyệt cho Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio