Cường Đại Chiến Y

chương 664: bước vào bát cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Đường Sở Vi rời khỏi, cô tháo mặt nạ xuống, gấp lại cất đi, sau đó nhanh chóng trở về khách sạn.

Sau khi về đến khách sạn, cô cởi chiếc áo khoác rộng trên người xuống, đồng thời cũng cởi áo khoác ngoài. Trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, cô tiện tay vuốt mái tóc đen, sau đó dựa trên ghế sô pha mềm mại.

Cô không biết việc mình làm có đúng hay không. Thế nhưng, cô không có lựa chọn khác. Cô xấu hổ với Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn đối với cô không hề vụ lợi, thế nhưng cô lại không biết tốt xấu, mãi đến khi mất đi mới biết quý trọng.

Cô muốn ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, muốn cùng anh đi nốt quãng đời còn lại. Thế nhưng tâm tư của Giang Cung Tuấn lại đặt ở quốc gia.

Quốc gia không yên ổn, Giang Cung Tuấn sẽ không thay đổi suy nghĩ, sẽ không một lòng một dạ cùng cô quy ẩn, sống một cuộc sống không còn ràng buộc.

Vì Giang Cung Tuấn, cô không thể không làm những chuyện này. Thành phố Tử Đằng. Giang Cung Tuấn đang bế quan tu luyện, anh đang bế quan luyện hóa nội đan linh quy.

Linh quy không biết đã sống mấy nghìn năm rồi, nội đan của nó chứa năng lượng bạc, cho dù có bị phân hóa thành tám phần thì cũng rất kinh khủng.

Sức mạnh ẩn chứa trong nội đan là cuồng bạo.

Sức mạnh này không những có thể ảnh hưởng đến thần chí của một người, mà còn có thể khiến chân khí thay đổi trở nên cuồng bạo, khiến cho tính cách một người trở nên nóng nảy.

Cũng may Giang Cung Tuấn luyện Thượng thanh quyết mà Đường Sở Vi cho.

Sau khi hút lấy sức mạnh trong nội đan, anh có thể lợi dụng Thượng thanh quyết, mạnh mẽ áp chế sức mạnh cuồng bạo. Mạnh mẽ khống chế khát khao sinh ra trong lòng. Cuối cùng hoàn toàn luyện hóa được sức mạnh này, biến nó thành chân khí chí cương chí dương của mình.

Anh vẫn luôn chuyên tâm tu luyện, công lực của anh càng ngày càng mạnh hơn. Đảo mắt đã một tháng trôi qua. Trong một tháng này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn bế quan.

Nội đan đã được anh luyện hóa hơn phân nửa. Lúc này anh đã bước vào cảnh giới thứ bảy, chỉ còn cách Bát cảnh một bước nữa.

Ban đầu khi ở trên đỉnh Tuyết Sơn của phái Thiên Sơn, anh và Trần Thanh Sơn cùng nhau thảo luận võ học. Trần Thanh Sơn cũng nói cho anh rất nhiều điều.

Giang Cung Tuấn biết, sau khi bước vào Thất cảnh đỉnh, muốn bước vào Bát cảnh còn phải đi ba bước nữa.

Giống như từ Lục cảnh bước vào Thất cảnh. Mà từ Thất cảnh bước vào Bát cảnh lại càng khó. Ba bước lần lượt là luyện ngũ tạng, hội tụ, triệu nguyên. Ngũ tạng, tâm, can, tỳ, phế, thận.

Bước đầu tiên, nói chung vẫn tương đối đơn giản, cần dùng chân khí cường đại để làm dịu ngũ tạng. Ngũ tạng khỏe mạnh tự nhiên sẽ có sức sống. Đạt tới cảnh giới này, chỉ cần chân khí không tiêu tán, luôn dùng chân khí để làm dịu thì có thể sống được một thời gian rất dài.

Trong tình hình chung, nếu quả thực đủ khí, như vậy chỉ cần khoảng mười ngày là có thể hoàn thành bước đầu tiên.

Bước thứ hai, hội tụ.

Hội tụ ra lực lượng của ngũ tạng. Lực lượng này không phải là chân khí, mà là lực lượng sinh mệnh, là khí tức vô hình.

Bước thứ ba, ngũ khí triệu nguyên. Đạt tới cảnh giới này thì mới bước vào Bát cảnh ban thiên.

Mà tất cả những điều này đều có liên quan đến chân khí. Chân khí càng mạnh thì sẽ càng nhanh chóng bước vào ba bước này.

Giang Cung Tuần nhìn nội đan còn dư lại trong tay một chút, lúc này nội đan đã ít đi một nửa so với ban đầu.

“Sức mạnh còn dư lại hẳn cũng đủ để mình bước vào Bát cảnh.” Giang Cung Tuấn khẽ thì thào..

Rất nhanh, anh lại tiếp tục luyện hóa. Dưới sự hỗ trợ của chân khí bao trùm, nội đan không ngừng được luyện hóa, biến thành năng lượng mạnh mẽ. Năng lượng này được hấp thu, điên cuồng hội tụ trong ngũ tạng, bắt đầu làm dịu ngũ tạng.

Có nội đan linh quy, Giang Cung Tuấn rất dễ dàng bước vào bước đầu tiên, ngay sau đó bước vào bước thứ hai. Sau khi năng lượng trong nội đan hoàn toàn bị luyện hóa, anh đã hội tụ ra sức mạnh ngũ tạng.

Ngày thứ sáu mươi ba khi anh bế quan.

Trong cơ thể anh bỗng nhiên phóng ra năm luồng sức mạnh cường đại, khí tức này dồn lên. đỉnh đầu.

Mà tam hoa luyện ra khi bước vào Thất cảnh cũng hội tụ. Tam hoa chính thức tụ đỉnh, ngũ khí triệu nguyên.

Khí tức trên người Giang Cung Tuấn giờ khắc này đã lên đến cực hạn, anh chậm rãi đứng lên, vẻ mặt mang theo sự bình tĩnh, không buồn không vui, nhẹ giọng thì thào: “Cuối cùng cũng bước vào Bát cảnh”. Bế quan hai tháng, hấp thụ năng lượng nội đan linh quy, chân khí của anh tăng mạnh, sinh khí trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Hiện tại, anh đã bước vào Bát cảnh, khí tức nội liễm. Khi bước ra khỏi phòng, bây giờ, trời đã về đêm. Ở phòng khách dưới lầu, có không ít người đã tập trung tại đây. Đạn Thiến, Hứa Linh, Y Đình Thi, Bạch Tâm.

Cả bốn người đều đã tiếp xúc với việc tu luyện. Hai tháng trở lại đây, nếu không bận rộn với việc ở công ty thì bọn họ đều ở nhà luyện võ, cùng nhau thảo luận võ học.

“Khí tức mạnh quá”. Vẻ mặt Hứa Linh mang theo sự khiếp sợ.

“Đúng vậy, quá mạnh mẽ, anh Giang đã bước vào Bát cảnh sao?” Đạn Thiến cũng nhìn lên phía trên lầu.

Nhưng luồng khí tức cường đại này đến nhanh, mà đi càng nhanh hơn. Không bao lâu, Giang Cung Tuần liền đi xuống.

Giang Cung Tuấn lúc này trông trẻ hơn không ít, da dẻ cũng trở nên trắng hơn rất nhiều, hoàn toàn không có khí phách của quân nhân trước kia, lại giống như một tên công tử bột.

“Đẹp trai quá”.

Mấy cô gái đều đồng thời trợn tròn mắt, tất cả đều bị khí chất vô hình trên người Giang Cung. Tuấn hấp dẫn.

“Sao tôi cảm giác anh Giang trẻ lại không ít nhỉ? Người sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng hiện tại lại giống như hai mươi tuổi vậy.” Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn đi tới, nhẹ giọng nói.

“Ừ” Đan Thiến gật đầu nói: “Đúng là trẻ hơn một chút”.

Giang Cung Tuấn đi tới, nhìn mấy người đứng lên, ánh mắt kinh ngạc, anh cười cười, nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Giang Cung Tuấn, anh, anh bước vào Bát cảnh rồi sao?” Hứa Linh phản ứng kịp, hỏi. giang Cung Tuấn nhếch miệng lên, nở một nụ cười thản nhiên. Anh nhìn Hứa Linh.

Hứa Linh tan tầm về đến nhà, mới tắm xong, cô ta mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, hơi trong suốt, trong lúc mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ thể hoàn mỹ.

Tóc dài còn chưa sấy khô, có hơi ướt, khuôn mặt hồng hồng.

Nhìn thấy Hứa Linh, trong lòng Giang Cung Tuấn lại nổi lên suy nghĩ muốn chiếm lấy cô ta làm của riêng.

Anh hơi hơi lắc đầu, đè ép ý nghĩ trong lòng xuống, lúc này mới đi xuống đến nơi. Sau khi ngồi xuống, anh gật đầu nói: “Ừ, đã bước vào Bát cảnh”.

Lúc Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Hứa Linh, trong lòng Hứa Linh cũng sửng sốt.

Trước đây Giang Cung Tuấn chưa từng dùng ánh mắt như thế để nhìn cô ta.

Trong lòng cô ta cũng có một chút vui vẻ, cô ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Cung Tuấn. Cố ý kề sát bên Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cô ta, cũng không biết là mùi nước hoa hay là mùi dầu gội đầu còn lưu lại trên tóc.

“Chúc mừng.” Sau khi ngồi xuống, Hứa Linh vẻ mặt tràn đầy ý cười rực rỡ, nói.

“Em đã từng nghe sự phụ nói, ông ấy chính là thiên tài, chưa đến bốn mươi tuổi đã bước vào Thất cảnh, thế nhưng cũng gần một trăm tuổi mới bước vào Bát cảnh. Mà anh Giang mới chưa đầy ba mươi tuổi đã bước vào Bát cảnh rồi. Trẻ tuổi như vậy đã bước vào Bát cảnh, có sức sống cường đại như vậy, sống đến hai trăm tuổi cũng không phải là việc khó.”

“Vậy sao?” Giang Cung Tuấn sờ sờ mũi. Hứa Linh ngồi bên cạnh khiến trong lòng anh có chút không yên.

“Đúng vậy.” Y Đình Thi cũng hưng phấn nói: “Sư phụ đã nói như thế. Sự phụ nói càng sớm bước vào Bát cảnh thì sẽ sống càng lâu, bởi vì sinh khí được bảo toàn nguyên vẹn”

Giang Cung Tuần nhìn không ít người trong phòng.

Không biết tại sao, trong lòng anh lại nảy sinh ý nghĩ xấu xa. Anh hoảng sợ, âm thầm thúc giục Thượng thanh quyết, áp chế dục vọng trong lòng.

Anh dời đề tài câu chuyện, hỏi: “Được rồi, trong thời gian hai tháng tôi bế quan này, có chuyện gì xảy ra không?”

Hứa Linh lắc đầu nói: “Chuyện giới cổ võ em không biết, mà ở Giang Trung bên này, tốc độ phát triển của Bách Niên vẫn nhanh như trước. Trong hai tháng đã đạt thành hiện nghị với rất nhiều công ty đa quốc gia. Mà Cứu Thế của chúng ta, tuy rằng đã lớn mạnh, thế nhưng so với Bách Niên thì kém xa”

Giang Cung Tuấn gật đầu, Bách Niên thì tạm thời không cần quan tâm. Hiện tại việc anh lo lắng chính là tình hình ở Thủ đô.

Anh không biết tình hình ở Thủ đô thế nào, hai tháng này, anh đều ở đây tập trung bế quan, cũng không hỏi Đường Sở Vi, Đường Sở Vi cũng không gọi điện thoại cho anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio