Cường Đại Chiến Y

chương 705: ai là thái nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Môn chủ của Phái Thiên Môn?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Anh xoay người nhìn về phía trước, nhìn thấy Đường Sở Vi mặc một bộ trường bào màu đen rộng, nhíu mày nói thầm: “Cô ấy là môn chủ của Phái Thiên Môn sao?”

Anh không suy nghĩ nhiều. Xoay người lại liền nhìn thấy Âu Dương Lãng.

Thoạt nhìn Âu Dương Lăng khí sắc không tồi, mái tóc bạc đã biến mất, trông trẻ hơn rất nhiều.

Thần sắc ngưng trọng, anh thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra lão già Âu Dương Lãng này đã luyện hóa hấp thụ hoàn toàn nội đan của linh quy. Ông ta vốn dĩ đã là cường giả bát cảnh, không biết hiện tại tu vi đạt tới cảnh giới nào rồi, không biết ông ta đã lên được bao nhiêu cấp rồi?

Anh thoạt ngây người một lúc, sau đó liền phản ứng lại, nhìn thấy Âu Dương Lãng chỉ thản nhiên nói: “Nghe nói lần trước ở Phái Thiên Sơn tôi bị Cửu Vương gia đánh lén là ông phải người đuổi giết tôi sao?”

“Phải không? Có chuyện như thế này sao?” Âu Dương Lãng nhìn qua thuộc hạ đeo mặt nạ của mình.

Thuộc hạ ông ta liền lắc đầu.

Lúc này ông ta mới cười, nói: “Anh Giang, cậu lại nghe người ngoài nói luyên thuyên rồi, làm gì có chuyện đó chứ. Tôi đánh giá cậu rất cao, làm sao nỡ ra tay với cậu chứ. Tuy rằng chúng ta là kẻ thù của nhau nhưng tôi tin rằng không có ai là kẻ thù vĩnh viễn cả”.

“A!” Giang Cung Tuấn nhà nhạt cười, không nói thêm gì với Âu Dương Lãng, xoay người bước đi.

Sau khi anh rời đi, sắc mặt Âu Dương Lãng dần trở nên thâm trầm, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tên nhóc chết tiệt! Nếu đã không cho tôi sử dụng vậy thì chỉ có một con đường để đi, đó chính là con đường chết”

Giang Cung Tuấn rời đi, bắt đầu leo núi. Việc Âu Dương Lãng xuất hiện đã nằm trong sự tính toán của anh.

Sự biến đổi của Âu Dương Lãng khiến cho anh biết được Âu Dương Lãng của hiện tại có bao nhiêu khủng bố. Nói không chừng đã đạt tới cảnh giới của Mộ Dung Xuân lúc còn ở Đại hội Thiên Sơn.

Cũng chính là đã bước chân lên được nấc thang thứ hai.

“Hy vọng đại hội lần này không xuất hiện nhiều võ giả nước Đoan Hùng, nếu không thì thực sự vô cùng hỗn loạn”

Giang Cung Tuấn âm thầm thở dài. Ngọn núi Olympia rất cao. Độ cao so với mực nước biển đạt tới hơn mười ba ngàn mét. Ngọn núi này là ngọn núi cao thứ ba trên thế giới. Giang Cung Tuấn đi lên đỉnh núi.

Độ ẩm ở trên đỉnh núi vô cùng thấp. Nơi đây tuyết phủ quanh năm, hiện tại bầu trời tuyết rơi vẫn rất dày đặc.

Trên đỉnh núi đã xuất hiện không ít người, những người này đều tự tìm một chỗ ngồi xuống, tất cả đều ngồi xếp bằng trên mặt đất, lẳng lặng chờ đợi đại hội bắt đầu.

Giang Cung Tuấn cũng tìm một khối nham thạch, phát tuy một cái thì tuyết đọng trên tảng đá liền hòa tan trong nháy mắt. Anh ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc, chân khí biến hóa liền hóa thành một ngọn lửa.

Sử dụng ngọn lửa được tạo ra từ chân khí. Rít một hơi thuốc lá, nhìn mọi người ở bốn phía. Trong những người anh, một người anh cũng không quen. Anh đặc biệt chú ý người đeo mặt nạ dữ tợn. Âu Dương Lãng nói người này là môn chủ của Phái Thiên Môn. Anh biết Phái Thiên Môn.

Đây là môn phái mới xuất hiện gần đây ở nước Đoan Hùng, Phái Thiên Môn phát triển vô cùng nhanh. Chỉ trong vòng hai tháng mà đã quét qua hơn phân nửa giới cổ võ..

“Môn chủ của Phái Thiên Môn rốt cuộc là người nào vậy chứ?”

Giang Cung Tuần nhìn Đường Sở Vi đeo mặt nạ đang ở cách đó không xa, vuốt vuốt cằm, không ngừng đoán mò.

. Nhưng là nghĩ tới nghĩ lui cũng không có nghĩ ra thân phận của môn chủ Phái Thiên Môn.

Anh cũng không suy nghĩ nữa mà kiên nhẫn chờ đợi. Càng ngày càng nhiều người đi tới đỉnh núi.

Những người này hầu như đều là người nước ngoài, rất ít võ giả đến từ nước Đoan Hùng. Đến hiện tại cũng chỉ có môn chủ Phái Thiên Môn đang đeo mặt nạ, Âu Dương Lãng cũng với mấy cường giả của phái Cổ Môn.

Ngoại trừ những người này, Giang Cung Tuấn cũng không thấy các cường giả khác từ nước Đoan Hùng xuất hiện.

Mỗi phút mỗi giây trôi qua. Càng ngày càng nhiều người đến ngọn núi Olympia càng nhiều. Đỉnh núi có một khu vực khá trống trải.

Bốn phía đều đã hội tụ hơn một ngàn người người.

Trong màn đêm u tịch, hơn một ngàn người hội tụ ở đỉnh núi nhưng ai cũng không mở miệng nói một lời, bầu không khí có chút quái lạ.

Đêm tối đi qua, sắc trời dần sáng lên. Sau khi bình minh, có một đoàn người ở xa xa đang đi tới. Dẫn đầu chính là một vị lão giả.

Ông mặc một bộ trường bào màu vàng, cầm trong tay một thanh trường kiểm sáng bóng. Thanh kiểm này dài hơn hai thước, vỏ ngoài điều khắc một ít đồ án thần bí.

ở phía sau vị lão giả đó còn có tám vị kỵ sĩ khoác trên mình bộ chiến bào màu tím.

Khi vị lão giả này xuất hiện thì không ít người đều đứng lên, ánh mắt dừng lại ở trên người ông.

Người này là Khải Tâm của nhà họ Khải. Ông ta là lão đại của quân đoàn kỵ sĩ trước mắt này, nắm trong tay Chúng Thần kiếm mà bao kỵ sĩ tín ngưỡng, cũng là siêu cấp cường giả đứng thứ hai trên Thiên bảng.

Khải Tâm xuất hiện ở đỉnh núi, thân thể chợt lóe một cái, trong nháy mắt đã ở khu vực trống giữa đỉnh núi –

Ông ta nhìn ra bốn phía, tìm người đã đánh bại mình vào năm trăm năm trước, nhưng là nhìn một vòng cũng chưa thấy bóng dáng của Mộ Dung Xuân, thậm chí cũng chưa thấy võ giả của nước Đoan Hùng.

Gương mặt già nua hiện lên vẻ thất vọng.

Xem ra trước khi đến đại nạn cũng không thể chấm dứt được tâm bệnh đã lưu lại từ năm trăm năm trước.

Tuy rằng Mộ Dung Xuân không có tới những Đại hội trao đổi võ thuật quốc tế vẫn phải tiếp tục..

“Cảm tạ mọi người đã đến”

Ông ta mở miệng, tuy rằng tuổi tác đã cao những thanh âm vẫn rất lớn, vang lên bên tai mọi người.

“Mục đích của Đại hội lần này chủ yếu là luận võ với các võ giả của nước Đoan Hùng. Đặc biệt, người đã đánh bại tôi vào năm trăm năm trước chính là Mộ Dung Xuân của Phái Cổ Môn nước Đoan Hùng. Chỉ tiếc là Mộ Dung Xuân lần này lại hông tham gia, có lẽ là đã chết, thật là đáng tiếc”

Nghe nói như vậy, khóe miệng Giang Cung Tuấn co quắp.

Nếu Mộ Dung Xuân tới tham gì thì cũng không còn việc gì liên quan những cường giả khác trên thế giới rồi.

Nơi đây khẳng định sẽ trở thành buổi biểu diễn riêng của Mộ Dung Xuân.

Mà Âu Dương Lãng nghe nói như thế thì cũng chỉ nhàn nhạt cười.

Tựa hồ là khinh thường.

“Tôi nói chuyện giữ lời, ai có thể đoạt được hạng nhất thì tôi liền tặng cho người đó Chúng Thần kiếm. Nhưng nói một điều kiện tiên quyết, đó chính là có thể rút Chúng Thần kiểm tra”.

“Nếu có thể rút kiếm ra thì người đó phải là người được thần chỉ định là đội trưởng mới của quân đoàn kỵ sĩ”

Giọng nói của Khải Tâm vang vọng. Đối với Chúng Thần kiếm thì Giang Cung Tuấn không có nhiều hứng thú.

Nếu không phải Mộ Dung Xuân nói thanh kiểm này là tín ngưỡng của Kỵ sĩ, nắm trong tay thanh kiểm này thì chẳng khác nào đang nắm trong tay quân đoàn kỵ sĩ phương Tây thì anh ngay cả nhìn cũng không buồn. liếc mắt một cái.

Anh nhìn chăm chú vào tất cả mọi người ở bốn phía.

Anh đang quan sát xem rốt cuộc ai mới là giáo chủ của giáo phái Thái Nhất.

“Hiện tại tôi tuyên bố, Đại hội chính thức bắt đầu. Đại hội trao đổi lần này không có quy tắc nào cả, nếu nói đến quy tắc vậy thì chỉ có một, đó chính là cường giả vi tôn. Người vẫn còn đứng cuối cùng, người vẫn còn ở trên núi Olympia chính là người chiến thắng, là người đứng đầu thế giới”

Âm thanh của Khải Tâm vang vọng khắp nơi.

Lời nói vừa dứt, không ít người đã rút kiểm tra, nhìn chằm chằm bốn phía đề phòng, sợ người khác đột nhiên ra tay.

“Ai là giáo chủ của giáo phái Thái Nhất?” Ngay tại giờ phút này đột nhiên có một âm thanh vang vọng đỉnh núi. Mọi người nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn. Phát hiện người nói chính là một võ giả nước Đoan Hùng.

Người này tuổi rất trẻ, thậm chí có thể nói là người trẻ tuổi nhất tham gia Đại hội trao đổi quốc tế.

Đây là Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn chậm rãi đứng lên, đi về phía chính giữa, nhìn thấy xung quanh không ít người lại có thể thản nhiên nói: “Nghe nói nó một vị giáo chủ đứng thứ ba trên Thiên bảng. Tôi tên là Giang Cung Tuấn, đến từ nước Đoan Hùng, những năm gần đây tôi về vô địch ở Đoan Hùng. Lần này muốn cùng cường giả bên ngoài nước Đoan Hùng luận bàn một trận”

Thanh âm Giang Cung Tuấn vô cùng bình thản. Nhưng trong lời nói bình thản ấy lại mang theo sự cuồng vọng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.

Bọn họ không biết võ giả trẻ tuổi của nước Đoan Hùng này lấy đâu ra tự tin như vậy.

Khiêu chiến một vị giáo chủ?

Vẫn còn muốn sống hay không chứ? “Chàng trai trẻ, tôi rất bội phục dũng khí của cậu” Một đạo thanh âm truyền đến. Giang Cung Tuấn nhìn về phía vừa phát ra thanh âm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio