Cường Đại Chiến Y

chương 848: xem xem các người có sợ anh ấy hay không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Cung Tuấn nghe thấy tiếng bên ngoài, không nhịn được đứng dậy, nói: “Anh ra ngoài xem thử”

“Tôi cũng đi”

Đường Sở Vi cùng đứng dậy.

Hai người cùng ra khỏi phòng.

Bên ngoài.

Mấy người đàn ông mặc đồ hoa hòe sặc sỡ bước vào, ngồi xuống bàn lớn giữa sảnh, nhân viên phục vụ của quán thì như nhìn thấy ổn định, sợ không dám lại gần.

Lúc này, Lâm Hoàng Minh hoảng sợ từ trong bếp đi ra.

Cậu ta vừa bước ra, liền nhìn thấy Giang Cung Tuấn cũng ra theo, vẻ mặt cậu ta đang cầu cứu.

Giang Cung Tuấn nháy mắt với cậu.

Cậu ta lập tức hiểu ý.

Bước ra đến, khom lưng gật đầu, vẻ mặt cung kính nói: “Anh hai, thời gian này quán tôi buôn bán ế ẩm, cậu có thể thử thả thêm mấy ngày được không, đợi đến khi tôi gom đủ tiền, nhất định sẽ đưa cho cậu.”

Lúc này thái độ của Lâm Hoàng Minh tức giận đã đạt đến giới hạn.

“Chát.”

Tên đàn ông khoảng hai mươi tuổi, hơi mập, miệng đang ngậm điếu xì-gà, hung hăng đập mạnh xuống bàn một cái.

Mạnh mẽ đứng dậy, nắm lấy cổ áo Lâm Hoàng Minh.

Mặc dù cậu ta không lớn tuổi, nhưng sức lực lại khá mạnh.

Kéo mạnh Lâm Hoàng Minh lên.

“Lâm Hoàng Minh, anh nói lại một lần nữa xem, thư thả mấy ngày?”

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhân viên phục vụ đều e dè, không dám lại gần, sợ sẽ bị vạ lây.

“Vâng, vâng, thư thả mấy ngày” Lâm Hoàng Minh nói lại một lần nữa.

Giang Cung Tuấn nhìn một lúc, đại khái cũng biết được là chuyện gì.

Anh bước đến.

“Mấy anh này, làm gì vậy?” Cái tên được Lâm Hoàng Minh gọi là anh Hai buông Lâm Hoàng Minh ra, liếc sang Giang Cung Tuấn, thản nhiên nói: “Làm gì thì có liên quan gì đến anh…”

Cậu ta còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Đường Sở Vi đứng sau lưng Giang Cung Tuấn.

Đường Sở Vị trông rất xinh đẹp.

Bây giờ cô còn ăn mặc như thế càng thêm thuần khiết, nhìn giống như thiếu nữ mới có mười tám, mười chín tuổi.

Nhìn thấy Đường Sở Vi, ánh mắt Trần Nhị cứ nhìn chằm chằm.

“Anh Hai, anh Hai.”

Nhìn thấy Đường Sở Vi, một tên đàn em của Trần Nhị khẽ kéo áo cậu ta.

Tên đàn em này, nhận ra Đường Sở Vi.

Lúc này, trong lòng cậu ta rất hoảng sợ.

Thế nhưng, Trần Nhị lại không biết, cậu ta bị kéo áo, hất tay rồi tát vào mặt tên đàn em kia một cái.

Tên đàn em kia bị đánh đến ngu người.

Cậu ta ôm mặt, đứng sang một bên, không nói nữa.

Trần Nhị lại ngồi xuống lần nữa, ngoắc tay với Đường Sở Vi, vẻ mặt hớn hở, nói: “Người đẹp, quyến rũ thật, lại đây, bóp chân cho anh”.

Đường Sở Vị nghe thấy vậy, lập tức nổi giận.

Nhưng, cô lại không lên cơn.

Đứng sau lưng Giang Cung Tuấn, kéo kéo góc áo anh, nói: “Cậu ta, cậu ta muốn tôi đến bóp chân cho cậu ta?”

“Ach!”

Lúc này Giang Cung Tuấn bật cười.

Một năm không đến Tử Đằng, mấy tên lưu manh này ở Tử Đằng đều nhớ anh sao?

Vẻ mặt anh đầy ý cười nhìn Trần Nhị, nói: “Cậu chắc chắn?”

“Anh là ai, ông đây nói chuyện với anh sao?” Trần Nhị lập tức nổi giận, bởi vì cậu nhìn thấy hình như giữa Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn có quan hệ với nhau.

“Đánh gãy chân tên nhóc này cho anh mày”

Trần Nhị liền ra lệnh.

Mấy tên đàn em lập tức định ra tay.

Nhưng người bị đánh lúc nãy liền nhanh chóng đứng ra, thì thầm: “Đừng, đừng đánh, nếu xảy ra chuyện lớn, Trần Nhị coi như xong đó”

Trần Nhị nghe thấy vậy, nhất thời nổi giận.

“Gọi tôi là cái gì, gọi tôi là Trần Nhị? Gọi tôi là anh Hai”

Trần Nhị ngoắc tay định tát một bạt tai.

Thể nhưng, lần này tên đàn em lại đánh trả.

Từ trong ống tay áo rộng thùng thình, lập tức xuất hiện ra một cây ống sắt, cầm lấy ống sắt đó.

đánh vào đầu Trần Nhị Bị đánh vào đầu, Trần Nhị liền bị chảy máu.

Lúc đó, Trần Nhị cảm thầy choáng váng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Còn tên đàn em kia thì cầm gậy sắt, đánh loạn lên.

Đánh cho Trần Nhị ngã xuống đất, phải kêu lên đau đớn.

“Cậu, tên nhóc này, Vương Tiểu Bát, cậu làm phản rồi.”

Trần Nhị nằm dưới đất chửi đổng lên.

‘Câu ta mắng xong, lại đạp lên một chân.

Sau khi Vương Tiểu Bát đánh Trần Nhị một trận, đến trước mặt Giang Cung Tuấn và Đường Sở: Vi, Khom người, xin lỗi: “Cô Sở Vĩ, Long Vương, tên Trần Nhị này có mắt mà không thái núi Thái Sơn, tôi đã dạy dỗ rồi ạ”

Nói xong, cậu ta gặp người quỷ xuống đất.

Không ngừng dập đầu.

“Xin Long Vương cất nhắc”

Giang Cung Tuấn liễc nhìn Vương Tiểu Bát.

Với thân phận và võ công hiện tại của anh, còn không thèm động tay động chân đến tụi lưu manh này, nêu để chuyện nảy truyền ra ngoài, há chẳng phải khiển cho người ta chê cười rồi.

Anh xoay người nhìn Lâm Hoàng Minh đứng phía sau, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

‘Vẻ mặt Lâm Hoàng Minh bất đắc dĩ, nói: “Gần đây tên nhóc này cứ mấy tháng lại xuất hiện, thu phí bảo kê, nêu như không đưa thì không có làm ăn nữa, có rất nhiều người đều thỏa hiệp, tôi cũng đưa tiền mấy tháng rồi, nhưng bây giờ thật sự không có tiên đưa nữa”

Lâm Hoàng Minh thành thật nói, với tình huống này, cậu thà thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện nên chọn cách đưa tiền Nếu như không đưa tiền, thì tên nhóc này thường xuyên đến đây gây rắc rối, thật sự buôn bán không nỗi.

Giang Cung Tuấn nghe xong, khẽ gật đầu, nói: “Ừm, tôi biết rồi, để tôi giải quyết.”

Anh lầy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Dao Vương, nói đơn giản mọi chuyện một lượt Lúc này, Trần Nhị đã bò từ dưới đất dậy.

‘Câu ta đứng lên, lớn tiếng mắng chửi.

“Vương Tiểu Bát, ông đây giết chết cậu, bọn mày còn ngơ ra đó làm gì, nhanh đánh chết tên phản bội đó cho tôi.”

Mấy người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Bọn họ đều đã nghe thấy Giang Cung Tuấn điện thoại, biết được lại lịch của Giang Cung Tuấn cực kỷ lớn.

Bây giờ, ai cũng không dám ra tay.

Còn Vương Tiểu Bát vẫn còn đang quỷ dưới đất.

Cậu ta thấy, đây là cơ hội, nêu như nịnh bợ được Giang Cung Tuấn, thì nửa đời sau này của cậu ta không lo nữa rồi.

“Được rồi, đừng dập nữa, đứng dậy trước đi.” Giang Cung Tuấn lên tiếng Vương Tiểu Bát đứng dậy.

‘Vừa đứng dậy, Trần Nhị đã bị cậu ta gạt chân ngã lại xuống đất.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy Vương Tiểu Bát như vậy, thản nhiên nói: “Bây giờ tôi giao cho cậu một nhiệm vụ”

“Anh cứ nói đi, anh nói đi, tôi nghe đây.” Vương Tiểu Bát không thể không há miệng cười.

Giang Cung Tuấn nói:”Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, bắt đầu từ ngày hôm này, cậu kéo khách đến quán lẫu này, mỗi ngày ít nhất phải giữ được trên dưới năm mươi bàn”

“Vấn đề này, chỉ là chuyện nhỏ”

Vương Tiểu Bát lập tức đáp ứng.

Không phải chỉ là kéo khách đến ăn thôi sao.

Chỉ cần câu nói với bên ngoài, quần ăn này là của Long Vương, thì trở thành chuyện nhỏ rồi.

Vẻ mặt Lâm Hoàng Minh đầy cảm kích: “Giang Cung Tuấn, cảm ơn anh.”

Giang Cung Tuấn cười: “Không sao, chút chuyện nhỏ không đáng”

Nói xong, anh kéo Đường Sở Vi vào trong phòng.

Còn Vương Tiểu Bát, gắt gao đè Trần Nhị xuống, không để cậu ta chạy, bời vì cậu biết, Giang Cung Tuấn đã gọi điện thoại, Trần Nhị toang thật rồi.

Cậu sẽ lập tức ngồi vào vị trí.

Cậu sắp giàu to rồi.

Ở bên trong phòng.

Đường Sở Vị cười khúc khích nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Anh quen người kia sao?”

“Làm sao mà quen được?”

“Tôi thấy cậu ta rất kính trọng anh, chắc không phải là anh cho tiền để người ra diễn kịch đấy chứ, đặc biệt là diễn cho tôi xem?”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn cạn lời.

“Anh là loại người ăn no không có chuyện gì làm sao?”

“XÌ, ai biết đâu”

Giang Cung Tuấn nghiêm túc nói: “Thật sự không phải, em là người nổi tiếng ở Tử Đằng, không tin em thử đi ra ngoài đi, đến một nhà hàng lớn chút, tìm vài người có máu mặt, nhìn xem bọn họ có sợ em không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio