Giang Cung Tuần nhìn thấy, ánh sáng ngũ sắc toả ra không phải là thứ thần bí gì, mà là một bức tượng.
Bức tượng điêu khác một người đàn ông, mặc áo giáp, cao hơn m, vẻ mặt rất chuyên tâm, nhìn về phương xa, dáng vẻ có khí chất vô địch khinh thường thiên hạ.
Tuy chỉ là một bức tượng.
Nhưng trên người lại có khí tức rất mạnh mẽ.
Đối mặt với bức tượng này giống như đang đối mặt với một cao thủ siêu cấp.
Hơi thở chèn ép ập tới, khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy sùng bái.
“Cái này?”.
Giang Cung Tuấn trợn tròn mắt.
Bức tượng này là ai, sao một bức tượng lại có khí tức mạnh đến vậy?
Lan Đà cũng kinh hoàng khiếp sợ. Ông ta còn tưởng bảo bối nào xuất thế, nhưng không ngờ chỉ là một bức tượng.
“Ai?”
Một giọng hét lớn vang lên.
“Đi”
Lan và nhanh chóng phản ứng rồi lên tiếng với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn không dừng lại, quay người bỏ chạy.
Chính ngay lúc này, một bóng người lao tới, Lan và nhanh chóng tấn công và ra chưởng với người này.
Âm!
Hai lực va chạm vào nhau.
Lan Đà trực tiếp bị đánh bay ra.
Ông ta mượn sức này, nhanh chóng rời khỏi, xông lên núi Bất Chu.
Giữa lưng núi.
Lan Đà dừng lại, phun ra một ngụm máu.
Giang Cung Tuấn kịp thời đi qua, đỡ ông ta và hỏi: “Cậu à, cậu không sao chứ?”
Lan Đà đưa tay chùi máu nơi khoé miệng, ông ta xua tay và nói: “Không đáng ngại, chỉ là bị khí huyết lộn ngược bất ngờ, không ngờ cao thủ của Vô Hư Môn lại mạnh như vậy, cậu đột phá xiềng xích thứ hai vẫn bị một chiêu làm cho bị thương. Ông ta chắc chắn là đột phá xiềng xích thứ ba rồi”
Thực lực của cao thủ Vô Hư Môn vượt ngoài dự đoán của Lan Đà.
Cao thủ của Vô Hư Môn chắc là không đuổi theo kịp.
Nếu không thì đây sẽ là một trận chiến ác liệt.
Đỉnh núi Bất Chu.
Dưới bức tượng.
Vô Vọng cũng bị thương.
Ban ngày, ông ta đã chiến đấu chống lại nhiều cường giả Huyết Tộc và bị thương.
Bây giờ còn đụng độ một chưởng của Lan Đà, vết thương của ông ta càng nặng hơn.
Ông ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiến hành dùng chân khí trị thương, vẻ mặt nghiêm nghị: “Thật không ngờ, trừ Huyết Tộc, Đoan Hùng còn có cao thủ có thể tiếp một chiêu của mình. Ông ta không phải là Chiêu Tử Vương, cũng không phải Bách Hiểu Sinh. Thực lực của võ giả Đoan Hùng đúng là đáng sợ”
Vô Vọng hơi lo lắng.
Nếu Võ học Đoan Hùng đều ra tay, ông ta chưa chắc canh giữ được núi Bất Chu.
Bây giờ, ông ta mong chờ cao thủ các môn phái sớm xuất hiện.
Nếu không thì ông ta không cách nào tiếp tục canh giữ ở núi Bất Chu.
Dưới chân núi, Giang Cung Tuấn và Lan Đà cùng xuất hiện.
Hai người cùng về, đột nhiên có không ít người vây quanh.
Vì đầu tiên là Giang Thời.
Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Có phải cháu lén lên núi không? Trên đỉnh núi có gì, là thứ gì đang phát sáng vậy?”
Những người khác nhìn Giang Cung Tuấn, đợi câu trả lời của anh.
Giang Cung Tuấn nhìn mọi người rồi gật đầu và nói: “Đúng, cháu quả thật là lên núi nhìn một chút, nơi phát ra ánh sáng ngũ sắc là một bức tượng”
“Bức tượng?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Ừm, bức tượng, cao m, mặc áo giáp, dù là bức tượng nhưng khí tức trên người rất khủng khiếp, chỉ với khí tức này là có thể bóp chết cháu”
Giang Cung Tuần lo lắng không yên mà lên tiếng.
Một bức tượng lợi hại giống vậy, nếu là người thật thì còn gì bằng?
Nghe xong, đám đông bàn tán xôn xao.
Đang bàn tán, đây rốt cuộc là bức tượng thế nào?
Bây giờ Giang Cung Tuấn thấy các võ giả trong thiên hạ cũng khá đông. Anh cũng thấy Lan Đà đang ngồi xếp bằng trên đất, anh bước tới và nhẹ giọng hỏi: “Cậu à, có cần đem chuyện phong ấn nói cho mọi người không?”
Lan và suy nghĩ rồi nói: “Có thể nói, vì bây giờ phong ấn đã xuất hiện bị nới lỏng, khắp nơi bắt đầu thay đổi, bây giờ nói ra, để mọi người có tâm lý chuẩn bị”
“Dạ”.
Sau khi nhận được sự cho phép, Giang Cung Tuấn mới đi vào đám đông.
Lúc này, những người này đang tụ tập, bàn tán chuyện bức tượng.
Giang Cung Tuấn đi tới, đám người này bỗng dưng đứng lên.
Giang Cung Tuấn nhìn mười mấy người trước mặt.
Mười mấy người này, là võ giả mạnh nhất thiên hạ ngày trước, là trụ cột vững chắc của tương lai loài người. Tương lai loài người phải dựa vào những người ở đây.
“Mọi người chắc là rất tò mò, tại sao núi Bất Chu xuất hiện nhiều dãy núi không biết tên phải không?”
Giọng của Giang Cung Tuấn vang lên.
Nghe xong, Thái Chân tỏ ra nghi ngờ và hỏi: “Vậy à, đang yên đang lành, sao lại có nhiều dãy núi như vậy?”
Cũng có người hỏi: “Giang Cung Tuấn, có phải anh biết rốt cuộc là chuyện gì phải không?”
“Biết thì nói mau, đừng giấu nữa”
“Đúng đó. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Mọi người đều tò mò.
Giang Cung Tuấn đưa tay lên ra hiệu mọi người bình tĩnh.
Đám đông đột ngột ngừng nói.
Giang Cung Tuấn nhìn mọi người và nói: “Không sai. Tôi quả thật biết, chuyện này có liên quan phong ấn”
Giang Thời hỏi: “Phong ẩn gì vậy?”
Giang Cung Tuấn nói: “Thật ra, cháu cũng không hiểu rõ. Cháu chỉ biết, Trái đất từ thời cổ đại đã bị phong ấn, bị che giấu, mà địa điểm của phong ấn chính là ở núi Bất Chu. Bấy giờ núi Bất Chu xuất hiện một số dãy núi không biết tên, là phong ấn bị nới lỏng, một số không gian gấp được giải phóng”
“Tương lai, với việc nới lỏng niêm phong, diện tích Trái đất sẽ mở rộng. Thiên địa linh khí của phong ấn cũng sẽ giải phóng. Tới lúc đó Trái đất sẽ biến thành linh khí tràn trề, sẽ xuất hiện rất nhiều trái cây thần kỳ, đồng thời cũng sẽ xuất hiện rất nhiều thú dữ, yêu thú..”.
Giang Cung Tuần lên tiếng, anh nói hết ra mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho họ nghe.
Đương nhiên, anh không nói chuyện từ ẩn.
Nghe Giang Cung Tuấn nói vậy, đám đông đều ngơ ngác.
Thì ra giữa trời đất lại còn giấu bí mật này.
Không ai nghi ngờ Giang Cung Tuấn nói dối.
Vì dã thú biến dị đã xuất hiện trên Trái đất.
Vì núi Bất Chu đã xuất hiện một vài dãy núi không biết tên.
“Phong ấn được mở ra, linh lực được hồi sinh, trời đất thay đổi đáng kể. Điều này, điều này thật khó mà tưởng tượng”
“Đúng vậy, thật sự khó mà tin được”
“Nhưng, đây là cơ hội của loài người, Giang Cung Tuấn nói rồi, trời đất sẽ xuất hiện nhiều trái cây thần kỳ. Năng lượng của trái cây không yếu hơn Long Nguyên, thậm chí còn mạnh hơn. Nếu có thể may mắn có được một quả thì thực lực sẽ càng cao hơn”
Không ít người bàn tán xôn xao.
Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Mọi người, chuyện này liên quan khá lớn, liên quan tới tất cả loài người, vì tránh thu hút sự hoảng loạn, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra, mong mọi người giữ bí mật này”
Giang Cung Tuấn lo võ giả có mặt sẽ nói ra mọi chuyện, như vậy sẽ thu hút sự hoảng loạn, gây ra hỗn loạn trên thế giới.
Một khi thể cục mất kiểm soát, vậy thì phiền phức rồi.
Đám đông nghiêm nghị gật đầu.
Họ đều là võ giả mạnh mẽ, cũng có vẻ không chấp nhận mấy chuyện này được.
Nếu là con người bình thường, nghe tin này thì chắc chắn sẽ điên lên. Họ đều cho rằng ngày tận thế sắp tới, tới lúc đó tỷ lệ tội phạm khắp nơi trên toàn thế giới sẽ gia tăng.
Giang Thời tỏ ra nghiêm nghị nói: “Đây chính là độc lập của thành Long Nhai, là nguyên nhân của Long Quốc, cháu có muốn xây dựng một đất nước an toàn thật sự không?”
“Dạ”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Giang Thời kéo Giang Cung Tuấn sang một bên và nói nhỏ: “Cháu trai, tới Giang Triều đi, ông dùng chút thủ đoạn để giúp cháu, tạo ra một vương triều thịnh vượng thật sự. Cho dù ngày tận thế thì có sao, nhà họ Giang ta vẫn có thể trở thành vương triều số một trong thiên hạ, cho loài người một nơi nghỉ ngơi”
Giang Thời bắt đầu lôi kéo Giang Cung Tuấn.
Ông ấy vẫn cảm thấy Giang Triều càng có tiền đề phát triển.
Giang Cung Tuấn khéo léo từ chối Giang Thời.
“Ông à, Long Quốc đủ rồi, còn về Giang Triều của ông, cháu cũng sẽ không ngăn ông. Cháu chỉ hy vọng, ông có thể theo cách con nói mà làm, xây dựng thành phố, pháo đài, tích trữ lượng thực, thậm chí cháu có thể hỗ trợ ông”