Cuồng Đế

chương 51: thật lòng chịu khuất phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay gặp lại Lăng Ngạo Trần khiến cho tâm trạng của Khuynh Cuồng vô cùng vui vẻ, mặc dù có sơ suất một chút để mất đi nụ hôn đầu nho nhỏ, nhưng cảm giác cũng không tệ, hơn nữa còn ‘dụ’ được hắn đem bản thân bán đi, cho nên vẫn không làm giảm đi tâm trạng vui vẻ của nàng, bỏ trang phục nữ đi, mặc y phục nam vào, từ Tử Phong trở thành Khuynh Cuồng, khẽ hát tiểu khúc đi thẳng về doanh trại, Liễu đại tướng quân hẳn đã đem sự việc ‘đại náo doanh trại’ xử lý xong rồi? Hai quân không bao lâu nữa lại đánh nhau, ừ, là lúc nên tìm hắn để tâm sự rồi, mưu kế đối phó với ba nước không thể thiếu được hắn.

Lúc trở về quân doanh đã là ban đêm, nhìn binh sĩ bảo vệ biên cương tinh thần hoàn toàn suy sụp rõ ràng không có được tinh thần hăng hái như lúc nàng mới đến, một chiêu này của đối phương dùng rất tốt đấy! Cho dù Liễu Kiếm Khung có biện pháp tạm thời làm yên lòng bách tính thành Tuyết Hưng, nhưng trải qua lần ầm ĩ này nhất định khuấy đảo quân doanh loạn thành một đoàn, tinh thần binh sĩ vốn bởi vì tình hình chiến đấu không thuận lợi mà lay động lại càng thêm không ổn định.

”Bản hoàng tử sẽ không đi nhầm doanh trướng rồi chứ?” Vừa bước vào trong doanh trướng liền phát hiện Liễu Kiếm Khung một mình ngồi trong doanh trướng của nàng, Khuynh Cuồng hài hước cười nói, còn thật sự đi ra ngoài doanh trướng nhìn xem rồi mới đi vào nói: ”Không đi sai nha ! Vậy chính là Liễu đại tướng quân đi sai?” Nàng còn muốn đi tìm hắn, hắn lại tự mình đưa đến cửa, không biết cái này có được xem là tâm linh tương thông không đây? Ha ha.

”Tam hoàng tử.” Liễu Kiếm Khung đứng dậy, hơi ôm quyền hướng về phía Khuynh Cuồng nói: “Bản tướng là đến tìm Tam hoàng tử, nhưng là người không ở đây cho nên bản tướng đành phải ở đây chờ người quay lại.” Do dự một lúc lại nói: “Tam hoàng tử, bây giờ bắc cảnh không được yên bình, cho nên xin người đừng tiếp tục ra ngoài một mình, cho dù muốn đi ra ngoài cũng xin đem theo mấy thị vệ đi cùng để bảo vệ.”

Thật sự không hổ là chiến tướng lăn lộn chiến trường nhiều năm, bị thương nặng như vậy, ngắn ngủi có mấy ngày liền giống như người không có chuyện gì, nếu như không phải là gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn trắng bệch không chút máu thì nhìn thế nào cũng không giống một người bị thương nặng.

Khuynh Cuồng âm thầm khâm phục, hơi tiến gần Liễu Kiếm Khung, hơi hài hước mà cười tà nói : ”Liễu đại tướng quân đây là đang quan tâm bản hoàng tử sao?”

Khi nàng tới càng gần thì một mùi thơm thoang thoảng thanh nhã đột nhiên xông lên chóp mũi, giống như mùi hoa đào tháng ba mang theo hương hoa và gió xuân rộn ràng lướt qua trái tim cứng rắn như thiếc của hắn, Liễu Kiếm Khung hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng hơi trầm xuống: “Tam hoàng tử là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, nếu có sơ suất bản tướng không gánh vác được.” Trên gương mặt trắng nhợt hiện lên một chút sắc đỏ, xem ra khỏe mạnh lên nhiều.

”À, là vậy sao?” Khuynh Cuồng cười đầy ý sâu xa rồi phất tay, ngồi xuống nhuyễn tháp phía đối diện nói: ”Thị vệ bên người của bản hoàng tử võ công cao cường, ai tổn thương được ta, Liễu đại tướng quân cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ngươi.”

Bị Khuynh Cuồng cười một cái như vậy, Liễu Kiếm Khung lúng túng không biết nên mở miệng như thế nào, nhất thời quên mất dự định ban đầu đến tìm nàng.

”Ngồi đi! Đừng đứng, bản hoàng tử không thích ngẩng đầu nói chuyện.” Liếc liếc mắt một cái nhìn Liễu Kiếm Khung không được tự nhiên lắm ngồi xuống, Khuynh Cuồng cười cười, mở miệng nói trước: ”Liễu đại tướng quân, ngươi tìm bản hoàng tử rốt cuộc là có chuyện gì?”

Ổn định tinh thần, nhớ đến nguyên nhân mình đi tìm nàng, con ngươi màu đỏ của Liễu Kiếm Khung nhìn Khuynh Cuồng thật sâu nói: ”Hôm nay bách tính thành Tuyết Hưng đến quân doanh gây náo loạn, nói bản tướng quân cho binh lính nhiễu loạn buổi giảng học của Minh Tông, sỉ nhục Minh Tông, thậm chí còn ra tay tàn nhẫn với mọi người, muốn bản tướng quân đưa ra lời giải thích, giao ra tướng quân gây rối.” Suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn là quyết định đến tìm nàng, có chút việc vẫn là nói ra tốt hơn.

”À, vậy tướng quân xử lý như thế nào?” Khuynh Cuồng nhếch miệng cười hỏi, không có chút bất ngờ nào.

Nhìn thấy nàng không chút giật mình, con ngươi của Liễu Kiếm Khung càng sâu hơn nói: “Bản tướng dùng danh nghĩa Trấn bắc tướng quân phát thệ, nó rõ bản tướng tuyệt đối không phái người đi gây sự, thậm chí sỉ nhục Minh Tông, cũng bảo đảm nhanh chóng tra rõ chân tướng, ba ngày sau cho mọi người một câu trả lời, tạm thời vỗ yên bọn họ.”

”Chân tướng, trong lòng tướng quân cũng biết rõ được, chỉ sợ là ba ngày sau cũng không giao người ra được đi ?” Đôi mắt như sao hơi nheo lại, Khuynh Cuồng cong lên một nụ cười thâm thúy.

Rõ ràng vẫn là người đó, thế nhưng một cái nheo mắt, một nụ cười lại tạo cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt như vậy, một loại khí thế vương giả nhàn nhạt vương vấn bên người nàng, có loại khí thế bức người, hoàn toàn không giống bộ dạng phóng đãng vô hại trước đây.

Đây mới chính là Tam hoàng tử thật sự! Mặc dù trước đây sớm đã biết biểu hiện của nàng không phải là con người thật sự, thế nhưng đó chỉ là đoán ra từ trong những gợi ý của nàng, hôm nay, lời nàng vừa nói ra này thật sự là tỏ rõ với hắn nhiều năm qua như vậy, nàng quả thật là che mắt mọi người ẩn náu trong tối, cũng dùng con người thật nói chuyện với bản thân mình.

”Tam hoàng tử nói không sai, bản tướng đã rõ, đây là mưu kế của quân địch, lại không thể nói ra, ba ngày, chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi.” Đôi môi bạc nhợt hơi nhếch lên, Liễu Kiếm Khung nói, tối nay hắn đã thăm dò con người thật của vị Tam hoàng tử này đến tận đáy.

”Mật chỉ của phụ hoàng đến rồi? Đem hai mươi vạn binh mã của thành Tư Lạc đều cho ngươi?” Khuynh Cuồng đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối như vậy, tuy là câu hỏi, giọng điệu lại là khẳng định.

Con người màu đỏ co rút lại, trong lòng Liễu Kiếm Khung không ngừng kinh ngạc, hắn cũng chỉ vừa nhận được mật chỉ đến tay mà thôi, còn chưa có bất kì người nào biết, nàng từ chỗ nào biết được hơn nữa còn biết nội dung của mật chỉ.

Suy nghĩ một lát, gật gật đầu nói: ”Phải, bản tướng vừa nhận được mật chỉ của hoàng thượng, toàn quyền phụ trách chiến đấu cùng quân Yến Vũ, điều tra rõ trận chiến này còn có những nước nào tham gia, cũng đem hai mươi vạn binh mã của thành Tư Lạc giao cho thần điều khiển….” Dừng lại một chút lại hỏi: ”Người làm sao biết mật chỉ của hoàng thượng đã đến? Hơn nữa còn biết nội dung của mật chỉ?”

”Đoán thôi!” Thấy khóe miệng của hắn cứng đờ, Khuynh Cuồng mới tốt bụng giải thích cho hắn nói: “Đầu tiên, tính toán thời gian, mật chỉ của phụ hoàng nhất định đến trong khoảng hai ngày này, cái gọi là không có việc không lên điện tam bảo, ngươi đột nhiên đến tìm ta nhất định là mật chỉ đã đến, thứ hai, ừ , binh mã thành Tư Lạc đến nơi này vừa đúng ba ngày.”

Nghe vậy, Liễu Kiếm Khung không thể không khâm phục nàng suy nghĩ tinh tế, chỉ vài hai chữ ‘ba ngày’ này liền đoán chính xác sự thật, so với trong tưởng tượng của hắn thì nàng lại càng thông minh hơn, chẳng trách nhiều năm qua như vậy, nàng có thể lừa tất cả mọi người trong thiên hạ, ngay cả hoàng thượng cũng bị lừa không biết gì.

”Nếu như ta đoán không sai, trong mật chỉ của phụ hoàng nhất định còn nhắc đến ta? Muốn ta lập tức về kinh, nếu như ta không chịu, muốn ở lại chỗ này, như vậy liền nghe theo ta, nhưng phải được bảo đảm an toàn trong mọi tình huống, nếu như không có khả năng bảo đảm an toàn thì để cho ngươi cho dù sử dụng ‘áp’ cũng phải ‘áp’ ta trở về kinh đô?” Khuynh Cuồng nhếch miệng cười một cái, giọng nói chắc chắn.

Bất ngờ đứng bật dậy, Liễu Kiếm Khung lần này kinh sợ đến nỗi không thể sợ hơn được nữa, đao mi nhíu chặt, giọng nói trầm thấp mà rét lạnh nói: ”Người đã xem mật chỉ?” Tất cả nội dung của mật chỉ đều bị nàng nói không xót chỗ nào, nếu như không xem qua mật chỉ sao có thể rõ ràng nội dung của mật chỉ như vậy, nhưng hắn lúc nào cũng đem mật chỉ bên người, nàng làm sao có thể xem được, chẳng lẽ là trên đường đưa mật chỉ đến?

“À, chưa xem qua nhưng không khó đoán, Liễu đại tướng quân quân đừng quên bản hoàng tử là hoàng tử mà phụ hoàng yêu thương nhất, nội dung mật chỉ của phụ hoàng như vậy không phải là hợp tình hợp lý sao?” Đối diện với Liễu Kiếm Khung trầm giọng mà tản ra khí thế lạnh thấu xương, Khuynh Cuồng không chút nào bị ảnh hưởng nhàn nhạt cười, hỏi ngược lại.

Vừa nhận được bản tấu của Liễu Kiếm Khung, hoàng đế lão cha và mẫu thân nhất định rất lo lắng về an toàn của nàng, nguyên nhân không có lập tức hạ chỉ buộc nàng nhanh chóng trở về kinh là bởi vì trước khi đến bắc cảnh nàng hơi hơi để lộ một chút gì đó, nhưng là vì trong lòng không khẳng định cho nên mới đưa đến một mật chỉ như vậy.

Nhìn bộ dạng Khuynh Cuồng vẫn bình thường như cũ, giữa hai hàng chân mày của Liễu Kiếm Khung hiện lên một chút biểu cảm phức tạp, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, thu lại ánh mắt ác liệt, dù sao đối với người trước mặt nó không có tác dụng, trong ngực lấy ra một cuốn mật chỉ màu vàng, đi đến bên đưa cho nàng, phục hồi lại giọng nói lạnh lùng nói: “Đây chính là mật chỉ.” Dù sao tất cả nội dung đều bị nàng ‘đoán’ được, đưa cho nàng xem cũng không sao cả.

Quét mắt nhìn nội dung mật chỉ, Khuynh Cuồng ngâm nga nói: “Xem ra phụ hoàng rất tức giận.” Đường đường Nước Long Lân lại bị Yến Vũ thực lực yếu hơn mấy lần đánh cho không cách nào chống đỡ, thực là tổn hại uy nghiêm của đại quốc, không tức giận mới lạ, chắc chắn bây giờ trên triều đình rất náo nhiệt, bè đảng của Đại hoàng tử nhất định sẽ thừa cơ vạch tội Liễu Kiếm Khung, bè đảng của Nhị hoàng tử lại nhất định sẽ bảo vệ hắn, hai phái nhất định là bắt đầu tranh đấu.

”Tam hoàng tử muốn bản tướng chấp hành ý chỉ như thế nào?”

”Câu hỏi này của Liễu đại tướng quân…..thật đúng là nói nhảm.” Khuynh Cuồng cong miệng nhẹ nhàng bĩu môi nói.

Không ngoài dự đoán, gương mặt của Liễu đại tướng quân trở nên đem thui, lại không thể phát tác, giọng nói lạnh lùng càng thêm rét buốt: “Bản tướng biết làm thế nào rồi, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho Tam hoàng tử thật tốt, khiến cho hoàng thượng yên tâm.” Nhịn, ngoại trừ nhịn, còn có thể thế nào, ai kêu người ta là hoàng tử đâu!

”Cho dù là thế nào phụ hoàng đều không thể yên tâm.” Giọng nói có chút xa xôi, tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ đều là như vậy, cho dù biết con của mình có bao nhiêu mạnh mẽ, có bao nhiêu lợi hại, vẫn không tránh khỏi phải lo lắng, cái gọi là nuôi con một trăm năm thường lo lắng mất chín chín năm, mà phụ mẫu của nàng lại càng hơn thế, nghĩ đến hoàng đế lão cha và mẫu thân xa tại kinh thành đều thương nhớ nàng, Khuynh Cuồng lập tức cảm thấy trong lòng nàng giống như được truyền vào một dòng nước nóng hổi.

Sững sờ nhìn trên gương mặt tuấn lãng phi phàm của nàng tản ra tình cảm trẻ con, trái tim của Liễu Kiếm Khung bị xúc động sâu sắc, đã từng nhìn thấy bộ dạng hung hăng càn quấy hoang đường của nàng, nhìn thấy bộ dạng tự tin nhìn xa trông rộng của nàng, lại là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, toàn thân được một loại gọi là tình thân bao quanh, ấm áp như vậy, gia đình đế vương không có tình cảm cũng có ‘tình thân’ như vậy? Nàng như vậy, rất….rất mê người!

“Liễu đại tướng quân, hoàn hồn đi.”

Giọng nói trong trẻo kèm theo ý cười khiến cho Liễu Kiếm Khung giật mình tỉnh lại, ý thức được bản thân lại chằm chằm nhìn một ‘nam tử’, nhìn đến ngây ngốc, giật mình một cái, toàn bộ gương mặt đỏ lên, trên gương mặt trắng bệch lập tức đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

”Mặt đỏ như vậy không phải là sốt rồi chứ?” Khuynh Cuồng hài hước cười lại càng làm cho Liễu Kiếm Khung hận không thể đào một cái hố nhảy vào, chỉ nghe thấy Khuynh Cuồng lại cười nói: “Liễu đại tướng quân là linh hồn của quân đội, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe của chính mình thật tốt nha! Về phần an toàn của bản hoàng tử ngươi không cần lo lắng, người có thể lấy mạng bản hoàng tử còn chưa ra đời đâu.”

Quá cuồng vọng rồi! Ngay cả một cao thủ cấp cao như hắn cũng không dám có suy nghĩ như vậy, nàng dựa vào cái gì mà tự tin như thế, chẳng lẽ dựa vào thị vệ cấp cao bên người nàng kia, thế nhưng hắn cũng không cho là một đứa bé chưa tới hai mươi tuổi như nàng có thể là cao thủ cấp còn cao hơn hắn, đó không phải là thiên tài mà là yêu nghiệt .

”Cám ơn Tam hoàng tử quan tâm, vết thương nhỏ này còn chưa tổn thương được bản tướng.” Ngừng một lát lại nói: “Bản tướng tin tưởng với võ công cao cường của Diệp thị vệ những cao thủ bình thường không thể tổn thương đến Tam hoàng tử, nhưng nếu là cao thủ cấp cao hơn hắn e là không thể bảo vệ sự an nguy cho Tam hoàng tử, cho nên xin cho phép bản tướng phái binh theo bảo vệ.”

”Tùy ý ngươi vậy!” Khuynh Cuồng phất phất tay không quan tâm nói, trước khi biết thực lực của nàng, hắn sẽ có kiên trì như vậy cũng là trong dự đoán.

”Liễu đại tướng quân hình như đã có sự nắm chắc khi đối phó với quân địch rồi?” Đem mật chỉ trả lại cho hắn, Khuynh Cuồng nói, quyết định kế sách kéo dài ba ngày, như vậy chính là hắn đã có tính toán, chỉ là sợ không đơn giản như hắn nghĩ như vậy.

”Ba ngày sau, ngoại trừ hai mươi vạn binh mã của thành Tư Lạc còn có mười vạn binh mã ở cửa khẩu phía bắc cũng gần như đồng thời đến nơi, đến lúc đó ta sẽ khiến cho đại quân Yến Vũ hối hận không nên ngấp nghé Long Lân ta.” Nắm chặt tay, Liễu Kiếm Khung vẻ mặt sát khí nói, hắn đã có sắp đặt chờ ba mươi vạn binh mã vừa đến lập tức có thể tiến hành phản công, dựa vào sự thuận lợi của địa thế đẩy lùi kẻ địch bên ngoài.

Nhưng thấy Khuynh Cuồng lắc lắc đầu nói: “Cho dù có thêm ba mươi vạn binh mã ngươi cũng không nhất định có thể thắng.” Nếu như chỉ dựa theo chiến dịch bình thường mà đánh, dựa vào tài năng quân sự của Liễu Kiếm Khung, trong tay nắm giữ mười vạn này liền đã đủ đối phó với ba mươi vạn đại quân của quân địch, đáng tiếc, quân địch ngoại trừ có Phong minh ám binh, ngay cả Huyễn Viêm Lâu cũng tham gia một vai, mà theo sự quỷ dị của quân sư thần bí kia nhất định sẽ còn cho ra quái chiêu gì đó.

”Tam hoàng tử khinh thường bản tướng?” Con ngươi đỏ hiện lên tia sáng lạnh, cho dù đối phương là hoàng tử, hừ, cũng coi như là chủ nhân của hắn, nhưng cũng không thể khinh thường hắn như vậy.

”Ha ha…” Mỉm cười đứng dậy.

Liễu Kiếm Khung không tự giác lùi về phía sau một bước, cảm thấy mỗi lần nàng mỉm cười, trái tim của hắn cũng bắt đầu run lên, ánh sáng rét lạnh trong con ngươi màu đỏ liền thu lại.

”Liễu đại tướng quân, bản hoàng tử nếu như xem thường ngươi, hôm nay sẽ không nói nhiều với ngươi như vậy, người có thể được Mạc Khuynh Cuồng ta thưởng thức không nhiều, Liễu Kiếm Khung ngươi chính là một trong số đó.” Lời này cũng là lời nói thật lòng, mấy ngày nay, tận mắt nhìn hắn mang vết thương tuần tra các doanh trại, xem xét địa hình, hành quân bố trận, thâu đêm không ngủ nghiên cứu biện pháp phá địch, hơn nữa tất cả mọi việc phải tự mình làm, quan tâm yêu quý tướng sĩ trong doanh trại, một khi chiến loạn xảy ra, hắn chính là chỉ huy tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân nàng thay đổi suy nghĩ muốn khiến cho hắn thật lòng đi theo nàng.

Bởi vì câu nói này của nàng, trong mắt Liễu Kiếm Khung hiện lên sự kích động khó có thể phát hiện, giật mình phát hiện bản thân lại vì một câu nói của nàng mà hưng phấn không ngừng như vậy, tâm trạng không kém năm đó hắn được ân sư là Tịnh Kiên vương tỏ vẻ tán thưởng mà càng nhiều hơn.

”Tam hoàng tử có phải cũng biết chuyện của ‘Phong minh ám binh’?” Đè xuống kích động khó hiểu trong lòng, Liễu Kiếm Khung hỏi, theo hắn nghĩ chỉ có khả năng này Tam hoàng tử mới nói như vậy, nhưng hắn đã căn cứ theo trận chiến ngày đó, suy nghĩ ra phương pháp đối phó với ‘Phong minh ám binh’, cứ như vậy tiến đánh ba mươi vạn quân địch liền không đáng để lo.

”Không những biết hơn nữa so với ngươi còn rõ hơn, thực lực của ‘Phong minh ám binh’ sâu xa hơn ngươi tưởng tượng nhiều, không phải dễ dàng mà đối phó được, còn có, ta có thể nói cho ngươi một bí mật, lần này tham gia vào cuộc chiến xâm lược ngoại trừ con chim đầu đàn Yến Vũ còn có Nước Tề Nguyệt, Nước Hàn Sương, mà Nước Tề Nguyệt là chủ mưu, cho nên ba mươi vạn đại quân không phải chỉ là đội quân của một nước.”

Mấy lời nói nhẹ nhàng của Khuynh Cuồng lại oanh tạc đến nỗi gương mặt trước giờ không có biểu cảm của Liễu Kiếm Khung có chiều hướng muốn ‘vỡ vụn': Hắn cho người điều tra lâu như vậy cũng không có kết quả, nàng….nàng đã sớm biết rõ rồi, thậm chí ngay cả ‘Phong minh ám binh’ giống như cũng rất hiểu rõ, trời ạ ! Nàng còn biết bao nhiêu chuyện nữa?Nàng còn muốn cho hắn bao nhiêu bất ngờ nữa?Tam hoàng tử, Tam hoàng tử, thực lực của người rốt cuộc sâu bao nhiêu?Rốt cuộc người đang tính toán cái gì?

”Tam hoàng tử làm sao biết những chuyện này?” Hắn thăm dò hỏi.

”Liễu đại tướng quân là muốn thăm dò ngọn nguồn bản hoàng tử, à , vậy bản hoàng tử liền để lộ cho ngươi biết một chút! Miễn cho trong lòng ngươi không yên tâm, đấy chính là đại kỵ trong hành quân đấy!” Nhẹ nhàng cười một cái, đôi mắt đen láy nhìn giống như không gợn sóng nhưng lại khiến cho người khác không thể xem thường: “Rất đơn giản, trong liên quân ba nước có người của bản hoàng tử, còn về ‘Phong minh ám binh’ thì nhiều năm trước bản hoàng tử đã bắt đầu thăm dò nguồn gốc của nó, chủ nhân của nó là ai bản hoàng tử cũng biết rõ ràng, cho nên cũng rất rõ trong trận chiến này ‘Phong minh ám binh’ chỉ mới thể hiện phần nào tài nghệ của mình.”

“Vì sao?”Nghe vậy, Liễu Kiếm Khung nhíu chặt đao mi hỏi.

“Sao?” Nhíu nhíu mày Khuynh Cuồng im lặng hỏi lại.

“Tại sao? Người rõ ràng thông minh như vậy, thực lực trong tay bây giờ xem ra cũng không yếu hơn hai vị hoàng tử kia, vì sao người còn muốn che giấu chính mình, nếu như là vì đế vị căn bản chính là không cần như vậy, trong tay Tam hoàng tử là sự yêu thương nhất của hoàng thượng, một lòng muốn lập người làm vua, nhưng lại ngại người….bất học vô thuật ( không có học thức không có tài nghệ ), không tài không đức, đến nỗi cả triều văn võ đều phản đối mới trì hoãn đến bây giờ chưa lập thái tử, thế nhưng mọi người đều hiểu rõ, hoàng thượng vẫn muốn đem hoàng vị truyền cho người, vì sao người còn phải lừa dối người trong thiên hạ, lừa dối hoàng thượng, làm như vậy, chẳng lẽ không phải là tự mình cản đường mình….”

Không nghĩ ra được, hắn thật sự không nghĩ ra được, trước đây hắn cho là Tam hoàng tử luôn che giấu bản thân là bởi vì biết thực lực của mình không đủ để chống lại hai vị hoàng tử, nói cho cùng nàng tuy có sự yêu thương của hoàng thượng nhưng lại là một hoàng tử không chút bối cảnh, cho dù thông minh tài giỏi nhưng nếu như không có thực lực cho dù làm thái tử, thậm chí làm hoàng thượng chiếc ghế này cũng không ngồi yên được, dù sao gia thế bên ngoại của hai vị hoàng tử kia lớn như vậy cho nên nàng mới giả vờ thành ‘hoàng tử bao cỏ’ để đánh lừa hai vị hoàng tử kia, âm thầm bồi dưỡng thực lực của mình, cho nên mới che giấu chính mình để tăng cường thực lực trong tay, thế nhưng hôm nay nghĩ lại, lại không phải như vậy, rốt cuộc nàng đang làm cái gì?

Liễu Kiếm Khung phát hiện bản thân mình thật sự một chút cũng nhìn không rõ nàng, cái đáy của nàng quá quá sâu, hắn có loại cảm giác thực lực mà nàng tiết lộ cho hắn chỉ là một phần nhỏ.

“Đế vị?Ha ha…” Phủi phủi chút bụi bám trên quần áo, Khuynh Cuồng lơ đãng cong lên một nụ cười nhạt ngông cuồng ngang ngược nói: “Liễu đại tướng quân cho là bản hoàng tử có tầm nhìn thiển cận giống như hai vị hoàng huynh tới vậy sao? Cái bản hoàng tử muốn là thiên hạ, là toàn bộ Phượng Thiên.”

Dã tâm thật lớn, Tam hoàng tử quả là quá cuồng vọng rồi !

Con mắt đỏ trừng lớn, Liễu Kiếm Khung không dám tin nhìn người trước mặt, áo trắng tung bay, phong thần tuấn lãng, đôi mắt đen láy sâu sắc tràn đầy tự tin và khí phách, trên người lờ mờ tỏa ra khí thế vương giả liếc nhìn thiên hạ, phong thái như vậy, khí thế như vậy đủ khiến cho trời đất biến sắc, khiến cho vạn dân thần phục.

Một khắc này, hắn hoàn toàn không kìm chế nổi mà tin tưởng, nàng nói muốn cả thiên hạ này, như vậy thiên hạ này tất nhiên là của nàng, nàng nói muốn toàn bộ Phượng Thiên này, như vậy lục địa này rốt cuộc nhất định sẽ thần phục dưới chân nàng.

Cuồng ngạo như vậy, ở trên người nàng lại giống như là phải đương nhiên như thế, như vậy lại càng khiến cho người khác phải kính phục hơn.

“Liễu Kiếm Khung, bản hoàng tử hỏi ngươi, ngươi đi lính là vì cái gì?” Khuynh Cuồng phẩy tay áo một cái rồi chắp hay tay ra sau, bước từng bước đến đứng trước mặt Liễu Kiếm Khung, không đùa giỡn gọi ‘Liễu đại tướng quân’ nữa, mà là trực tiếp gọi tên, ý cười nhàn nhạt, cũng không nghe ra được suy nghĩ thật sự.

Khi nàng đi đến gần, một áp lực vô hình cũng đi theo bao vây lấy hắn, thân thể to lớn trước mặt nàng trở nên nhỏ bé như vậy, nhỏ bé giống như chỉ cần nàng duỗi một ngón tay ra liền có thể bóp chết hắn.

Cố gắng ổn định tinh thần, duỗi thẳng lưng nhìn thẳng vào con mắt lấp lánh ánh sáng như ngọc lưu ly giống như có ma lực, giọng nói Liễu Kiếm Khung vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Bảo gia vệ quốc, khiến cho bách tính của Nước Long Lân không phải chịu sự khổ sở của khói lửa chiến tranh nữa, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp.” Hắn cũng là vì chiến tranh mà mất đi người nhà, trở thành cô nhi, hắn hiểu rất rõ nỗi khổ này.

“Đặt bản thân bên ngoài thị phi, sau đó có thể lí giải thị phi; đặt bản thân bên ngoài lợi hại, sau đó có thể quan sát sự thay đổi của lợi hại, Liễu Kiếm Khung, suy nghĩ phòng ngự bảo thủ này của ngươi chỉ có thể khiến bản thân ngươi rơi vào trong cuộc không thể nhìn rõ sự thay đổi của thời cuộc, gặp thời buổi loạn lạc này, không thống nhất là không thể cứu bách tính Long Lân, chỉ có làm cho gót sắt của Long Lân càn quét Phượng Thiên, từ đông sang tây, từ nam xuống bắc, thống nhất toàn bộ Phượng Thiên, bách tính của Long Lân trở thành bách tính của thiên hạ mới có thể thật sự tránh được khổ sở của khói lửa chiến tranh, đương nhiên….” Ngừng một hồi, Khuynh Cuồng nhếch miệng khẽ cười: “Ta không có vĩ đại như vậy, cũng không có suy nghĩ cứu dân, nói thật, thiên hạ vạn dân như thế nào cũng không liên quan đến ta, ta chỉ bảo vệ người mà ta quan tâm, cho nên, ngươi suy nghĩ cho kỹ, có muốn cùng ta ‘đứng bên ngoài thị phi, ngoài lợi hại’, vì người trong lòng chúng ta muốn bảo vệ làm cho cuộc loạn thế này chấm dứt một cách yên bình, do ngươi lựa chọn, ta không ép ngươi.” Nàng muốn hắn thật tâm khuất phục nàng, vì nàng mà làm việc.

Kinh hoàng, ngoài sự kinh hoàng vẫn là vô cùng kinh hoàng, vì một hồi tư tưởng như vậy, vì ánh mắt sáng như sao của nàng bắn ra bốn phía, vì sự thẳng thắn của nàng.

Không sai, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ gia đình, trước sau cũng chỉ bảo vệ được nhất thời, bảo vệ không được một đời, nhìn những huynh đệ kề vai sát cánh không ngừng ngã xuống, nhìn bách tính vô tội vùng vẫy trong khói lửa loạn lạc, nhìn những đứa trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn mất đi cha mẹ, cho dù đánh thắng thì sao, hắn có thể một lần lại một lần đánh đuổi quân địch, nhưng quân địch lại cũng có thể một lần lại một lần tiến đánh, chiến tranh như vậy lúc nào mới chấm dứt được, không muốn bách tính Long Lân chịu khổ, không muốn gót sắt của quân địch lại lần nữa giẫm đạp lên lãnh thổ Long Lân, như vậy chỉ có thể dùng chiến tranh để ngăn chiến tranh, triệt để tiêu diệt hậu hoạn.

“Liễu Kiếm Khung xin nghe Tam hoàng tử căn dặn.” Vén áo quỳ một gối xuống, con ngươi Liễu Kiếm Khung sáng ngời, toàn bộ máu trong người giống như tại một khắc này sôi lên ùng ục, cho dù Tam hoàng tử là vì lí do nào, vì ai mà đi tranh giành thiên hạ này, cho dù mục đích ban đầu của nàng không phải là vì cứu dân, nhưng chỉ bằng mấy câu nói này của nàng, hắn tin tưởng nàng có thể dìu dắt đội quân Long Lân thống nhất thiên hạ.

“Được.” Đỡ hờ Liễu Kiếm Khung lên, Khuynh Cuồng quỷ mị cười lên: “Bão táp loạn lạc, từ trận chiến này bắt đầu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio