Lần đầu tiên trong đời có một người con gái trèo lên giường của anh nằm ngủ ngon lành như vậy.
Ngọc Túc Kỳ phải chăng là cô gái số hưởng khi có được vinh hạnh này? Không đâu, thảm họa sắp ập đến với cô rồi.
Lục Tần bước đến giường, nắm tay Túc Kỳ mà kéo cô dậy:
- Mau ra khỏi phòng tôi.
Túc Kỳ ngước mắt nhìn anh, cô ụm ọe vài tiếng:
- Tôi...tôi mắc ói...!
Lục Tần vừa nghe thấy liền tái mặt, anh vốn ưa sống sạch sẽ, nghĩ đến cảnh tượng cô nôn ra phòng anh, trên ga giường anh ngủ mà anh không thể nào chấp nhận được.
Bàn tay nam tính rắn rỏi vội bịt miệng cô lại, anh kéo cô đứng dậy rồi dẫn cô một mạch đi về phía toilet:
- Nôn xong thì về phòng.
Lục Tần đóng cửa, cô ở bên trong nôn nhiệt tình vì lúc nãy đã uống quá nhiều.
Lần này chỉ trách cô không lượng sức mà cứ uống lấy uống để, hay vì đi bên cạnh anh nên Túc Kỳ thấy yên tâm mà uống hết mình như thế.
Cô mở cửa ra ngoài, anh liền cất lời:
- Trợ lý Ngọc...!
Lục Tần chưa kịp nói hết câu thì cô đã ôm chằm lấy cổ anh:
- Thời tiết lạnh chết đi được, cần người ôm...!
Khi say cô nghịch ngợm và mè nheo như một đứa trẻ.
Anh xém chút bị ngã vì cô nhào đến quá bất ngờ.
Chưa từng có người phụ nữ nào dám sỗ sàng sấn tới mà ôm anh, trêu chọc anh như cô.
Lục Tần cố gắng đẩy cô ra, thậm chí anh còn kéo tay cô lôi nhẹ cô đi ra khỏi phòng nhưng Túc Kỳ liền ngồi bệt xuống đất để chống cự:
- Không đi mà, người ta không đi.
Muốn được ôm...!
Cô ngồi lì trên đất, phút chốc lại co hai chân, đưa tay ôm lấy hai chân, môi nhỏ than thở:
- Lạnh...!
Lục Tần khụy chân ngồi xuống, lúc này anh thấy mình chẳng khác gì bảo mẫu đi chăm trẻ, đứa nhóc này cứ nhõng nhẽo suốt, anh lại chưa từng phải dỗ dành ai, chẳng có tí kinh nghiệm.
Nếu biết cô sẽ say đến mức này thì ngay từ đầu anh đã nhất quyết ngăn cản không cho cô động đến bia rồi.
Anh vòng tay cô qua cổ, bế Túc Kỳ lên rồi đặt xuống giường:
- Nếu cô ngoan ngoãn đi ngủ, tôi sẽ không đuổi cô.
Thật tình trong cô say bí tỉ thế này, nếu để cô trở về phòng ở một mình anh thấy cũng không yên tâm.
Dù sao cô cũng là con gái, lại là trợ lý đi cùng anh, cũng là người có ơn với Lục Tần, thôi coi như anh phá lệ, trông chừng cô một đêm, cho cô ngủ hẳn trên giường của anh.
Túc Kỳ nở nụ cười ngô nghê, tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh, còn ghì mạnh Lục Tần xuống giường khiến anh đột ngột mất thăng bằng mà vô tình nằm xuống ngay cạnh cô.
Anh chưa ngồi dậy thì Túc Kỳ đã bạo dạng mà ôm lấy anh, cách ủ ấm này của cô xem ra chỉ vô tình nhưng cứ ngỡ đã được tính toán sẵn.
Từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào dám ôm anh, cô dùi đầu vào lồng ngực anh mà ngủ ngon lành.
Lục Tần lây nhẹ Túc Kỳ:
- Này...!
Cô nũng nịu vẫn không chịu buông tay, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Anh bây giờ rõ ràng là đang bị động, không kháng cự mà lại chịu trận rõ đáng thương.
Mùi hương nước hoa Pháp từ mái tóc đen dài gợn sóng của cô thơm thoang thoảng, anh chẳng rõ vì sao hương thơm này khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
Lục Tần nằm im không nhúc nhích vì sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.
Đợi đến một lúc lâu sau, cũng đã hơn chín giờ tối, công việc của anh vẫn còn đang dang dở.
Cố gắng ngồi dậy thật nhẹ nhàng, anh kê đầu cô trên gối, kéo chăn đắp cho cô trợ lý bé nhỏ.
Thở một hơi nhẹ nhõm, cô gái này hành anh phải chăm còn mệt hơn giữ trẻ.
Anh xử lý một số việc trên máy tính, cặm cụi đến tận khuya, đến lúc mỏi mệt nên quyết định gấp laptop đi ngủ.
Chiếc giường duy nhất đã bị trợ lý xinh đẹp chiếm đoạt, Lục Tần đành ngập ngùi lấy gối ngủ sofa.
Cảm giác lần đầu bị cho ngủ sofa dù anh vẫn chưa có vợ, một trải nghiệm đáng nhớ.
Đang chìm vào giấc ngủ, anh chợt thấy lồng ngực hơi nằng nặng.
Ngượng mở mắt, Lục Tần xém giật mình khi nhìn thấy cô đang tựa đầu trên ngực anh, ngồi bệt trên sàn mà ngủ.
Anh cố gắng trấn tỉnh, đưa tay đỡ đầu cô rồi bước khỏi ghế sofa.
Cô bị động nên tỉnh giấc, Lục Tần cau mày:
- Sao cô cứ bám lấy tôi vậy? Về giường ngủ đi.
Lúc say thì liêm sỉ đối với cô chẳng là gì cả.
Thấy anh đang ngồi bên cạnh, Túc Kỳ không chần chừ mà tiếp tục nhào đến ôm anh, dường như cô cảm thấy rất ấm áp trong vòng tay của Lục Tần mặt lạnh.
Anh nhích người ngồi tựa lưng vào ghế, mặc cho cô đang ôm lấy anh, còn mãn nguyện mà tựa đầu vào ngực anh như thế.
Anh với tay lấy chiếc chăn trên ghế sofa, phủ lên chân của cô vì Túc Kỳ đang mặc váy, anh sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Bảo cô theo để làm trợ lý, nhưng bây giờ anh không biết mình đang rơi vào tình cảnh gì đây nữa.
Không có người yêu, càng không có vợ nhưng lại có bên cạnh một cô gái bám dính lấy anh khiến anh phải để tâm chăm nom thế này..