Lời nói của cô ngập ngừng, có chút đứt quãng vì run sợ:
- Tôi...tôi và giám đốc Châu không có gì với nhau cả.
Câu trả lời của cô dường như vẫn chưa thoả đáng được anh.
Ánh mắt Lục Tần chẳng những không hạ nhiệt căng thẳng mà còn bùng lên lửa tức giận gấp mấy lần.
- Cô đang gạt tôi sao? Không có gì mà hắn ta tỏ tình với cô à? Hả?
Anh bất chợt lớn tiếng khiến cô giật mình, Túc Kỳ ấm ức nhìn anh.
Cảm giác như đang bị kiểm soát, trói buộc khiến cô mệt mỏi, bứt rứt vô cùng.
- Tôi thật sự không có gì với giám đốc Châu cả.
Mà đây là chuyện riêng của tôi, anh xen vào làm gì? Anh không có quyền tra hỏi tôi như vậy.
Lục Tần đưa tay bóp lấy cổ cô, theo phản xạ, cô hơi ngước mặt nhìn anh, ánh mắt cả hai vô cùng căng thẳng.
- Ngọc Túc Kỳ, cô nên nhớ cô đã trở thành người của tôi.
Đừng hòng nghĩ đến chuyện qua lại với đàn ông khác.
Cô nở nụ cười khinh nhìn anh, thái độ chống đối mạnh mẽ lần này của cô khiến anh có chút ngạc nhiên.
- Anh không cảm thấy mình rất nực cười sao? Anh nghe cho rõ, tôi không phải người của anh, anh càng không quyền tra hỏi về đời tư của tôi.
Trước phản ứng gay gắt của cô, ánh mắt Lục Tần hằn rõ sự tức giận.
Anh không đáp lời, đột ngột bế cô trên vai.
Túc Kỳ đang đứng bất ngờ bị bế sốc lên thì có chút hoảng sợ.
Anh đặt cô ngồi lên bàn làm việc, Túc kỳ sợ sệt nhìn anh, cảnh tượng này khiến cô ám ảnh.
Anh tách hai chân cô ra, điên cuồng hôn lên môi cô, cắn nhẹ hai cánh môi mềm mại, cô nhíu mày vì cảm giác đau.
Bàn tay hư hỏng vén chiếc váy lên cao, cô cố nắm tay anh giữ lại, tỏ ý không muốn.
Nhưng chuyện này đã quá quen thuộc, chẳng lần nào cô có thể thành công chống đối.
Vừa dứt ra khỏi nụ hôn, cô lập tức cất lời khẩn xin:
- Không được, tôi không muốn.
Anh đưa tay nâng cằm cô:
- Cô nghĩ mình có quyền quyết định sao?
Túc Kỳ lo lắng nhìn anh, lời nói run rẩy:
- Tôi...tôi đang tới tháng...thật sự không được.
Lý do của cô khiến anh khựng lại, vừa nghĩ có thể ăn trọn cô gái nhỏ này, nào ngờ ý định phút chốc không thể thực hiện được.
Trong anh mắt Lục Tần ẩn chứa sự tiếc nuối, nhưng anh vẫn chưa hẳn tin lời cô, anh nghĩ rằng cô đang viện lý do để né tránh anh.
- Vậy thì phải để tôi kiểm tra lời cô nói.
Túc Kỳ sững sờ nhìn anh, cả cô thể cô đang run lên bởi sự máu lửa của tên Nhan Lục Tần.
Cô đã nói đến như vậy mà anh còn muốn xác thực, đúng là điên rồi mà.
Dường như Túc Kỳ nhận ra, cố chống đối gay gắt với anh chỉ vô ích, lời lẽ của cô càng mạnh mẽ thì phản ứng của anh càng dữ dội, kịch liệt.
Người xưa có câu "lạc mềm buộc chặt", cô không muốn giữ chân nhưng sẽ thử nhỏ nhẹ, mềm mại hơn trong lời nói trước người đàn ông khó hiểu này.
Cô đưa tay nắm nhẹ cổ áo anh, lời nói dịu dàng:
- Tôi thật sự đang tới tháng, hôm nay không được.
Xin anh mà.
Anh kề sát mặt cô, ánh mắt trong veo to tròn của Túc Kỳ khiến anh mềm lòng.
Quả thật anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lục Tần đưa tay vuốt nhẹ má cô:
- Rốt cuộc cô và Châu Nam Khánh có mối quan hệ gì?
Anh vẫn chưa buông tha việc làm rõ mối quan hệ giữa cô và Nam Khánh.
Túc Kỳ nhẹ nhàng đáp:
- Tôi không có gì với giám đốc Châu cả.
Tôi cũng rất bất ngờ khi hôm nay giám đốc Châu đột nhiên tỏ tình với tôi.
Cô trước sau gọi Châu Nam Khánh là giám đốc Châu, đủ để thấy cô rất biết giữ khoảng cách và phân định rõ cấp bậc, hoàn toàn không giống cô rất thiết với anh ấy.
Lục Tần có chút nguôi giận, anh áp tay lên má cô:
- Tôi tin cô lần này.
Nhưng cô nên nhớ, cô là người của tôi, đừng nghĩ đến chuyện né tránh, cô không thoát được tôi đâu.
Vậy nên hãy nghĩ kỹ về chuyện nhận lấy số tiền giúp mẹ cô trả nợ.
Nếu không, người thiệt thòi là cô thôi.
Lời lẽ này của anh cứ như đang hâm dọa.
Cô không ngờ rằng đêm định mệnh ấy lại khiến cuộc đời cô rơi vào sự trói buộc của Nhan Lục Tần.
Kể cả chuyện tỏ tình vừa rồi, sự xuất hiện của anh khiến cô còn sốc hơn cả việc bất ngờ được Châu Nam Khánh tỏ tình.
Cô nào biết rằng anh rất thường quan sát cô thông qua camera, chẳng hiểu sao anh lại muốn nhìn thấy Túc Kỳ trong giờ làm việc, từ đó trở thành thói quen hằng ngày.
Hôm nay trong lúc xem camera trong phòng cô làm việc, anh đã nhìn thấy sự việc tỏ tình đang xảy ra.
Thật tâm Lục Tần là vì không muốn cô có tình cảm với Châu Nam Khánh hay bất kỳ người đàn ông nào khác.
Anh muốn chiếm đoạt lấy cô cho riêng mình, nhưng chỉ để thỏa mãn thể xác, còn tình yêu lại chẳng hề tồn tại.
Nói tới nói lui cô cũng không thể thoát khỏi anh, dù cô không nhận tiền thì anh cũng không tha cho cô, vậy xét ra chẳng khác nào bị cưỡng bức mà không thể phản kháng.
Cô dè chừng nhìn anh:
- Tôi biết rồi..