Bởi vì một trận bệnh của Lăng Bảo Bảo, Lăng Sóc không thể không đồng ý với Cốc Vũ, quay về nhà chính ở.
Mặc dù đi học có cực một chút, nhưng đã có A Thành chở, chỉ cần sáng dậy sớm một chút, nếu buổi sáng không có tiết, thì có thể ngủ nướng tiếp.
Điều duy nhất làm cho Lăng Sóc buồn bực đó là, trên giường lòi ra thêm một thằng ranh chia sẻ người anh yêu, giành lấy toàn bộ sự chú ý của người anh yêu, mà thằng ranh này, anh lại không thể đánh, không thể mắng, bởi vì thằng ranh ấy chính là Lăng Bảo Bảo.
—
Cốc Vũđi ra khỏi lớp học, nghe thấy có người gọi cậu từ phía sau, cậu chần chừ một chút rồi quay đầu lại nhìn thử.
Củng Văn Tinh đuổi theo, thở hồng hộc, nói: “Cốc Vũ, tôi…”
“Lớp trưởng, có việc gì à?” Thấy Củng Văn Tinh kêu cậu rồi chỉ nói một tiếng tôi, Cốc Vũng bình thản hỏi.
“Cái này, Cốc Vũ, bạn đến thư viện hay là qua khoa kinh tế?” Củng Văn Tinh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tôi lên thư viện trả sách rồi qua bên khoa kinh tế. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước nhé.” Cốc Vũ nói xong, nhìn Củng Văn Tinh vài giây, thấy cậu ta không có ý nói gì, xoay người đi tiếp.
—
Củng Văn Tinh nhìn theo Cốc Vũđã đi xa, ảo não trề môi, cơ hội tốt như vậy tự nhiên mình lại lãng phí mất rồi, nhưng vừa nghĩđến Cốc Vũ có thể sẽ chẳng tham gia vào bất kì hoạt động gì, Củng Văn Tinh liền buồn phiền. Bây giờ ở trường tự nhiên tổ chức thi nói tiếng Anh, mỗi một lớp đều phải cử bốn đại diện tham gia, ba người xuất sắc nhất sẽ được đến Mĩ trao đổi văn hóa một tháng, mà lớp xuất sắc nhất sẽ được thưởng ba ngàn đồng.
Củng Văn Tinh vốn không biết tiếng Anh của Cốc Vũ có tốt hay không, nhưng mà có một lần, cậu ta cùng bạn học chung kí túc xá đi đến khu bán sỉ bên ngoài trường mua đồ dùng hằng ngày, nhìn thấy Cốc Vũ cùng Lăng Sóc đang đi dạo ở đó, sau đó có ba người nước ngoài đeo ba lô giống như là khách du lịch đang khoa tay múa chân nói với chủ tiệm cái gì đó, nhưng mà chủ tiệm là một dì đã ngoài năm mươi tuổi, vẻ mặt của dì ngơ ngác, chỉ biết nói dì trông hàng giúp cho con rể, không hiểu mấy người nước ngoài nói cái gì.
Trong lúc hai người Củng Văn Tinh định đi qua giúp đỡ cho dì bán hàng, thì Lăng Sóc và Cốc Vũđã nhanh hơn bọn họ một bước.
Hai người nghĩ Lăng Sóc vốn là người nước ngoài, như vậy thì tiếng Anh của Lăng Sóc chắc chắn là rất tốt, hơn nữa, sau khi ba người nước ngoài kia nhìn thấy Lăng Sóc thì giống y như là gặp được vị cứu tinh, tiếng Anh tuôn ra khỏi miệng họ ào ào như nước cuốn.
Ngay cả hai người Củng Văn Tinh nghe theo cũng phải cố hết sức, nhưng cũng chỉ hiểu được đại khái.
Nhưng mà làm cho hai người Củng Văn Tinh kinh ngạc chính là, Lăng Sóc cũng không có trả lời ba người nước ngoài, mà đẩy Cốc Vũ ra, để cho Cốc Vũ nói.
Tiếng Anh của Cốc Vũ vô cùng lưu loát, ngay cả khẩu âm của người Trung Quốc cũng không hề có, âm thanh dễ nghe phát ra là giọng Anh chuẩn, rất dễ khiến cho người khác tưởng cậu là du học sinh.
Hai người Củng Văn Tinh cùng với ba người khách nước ngoài kia đều sững sờ hết mấy giây mới hồi phục trở lại. Sau đó, Củng Văn Tinh nghĩ thầm trong lòng, nhất định là ở nhà Cốc Vũ mời được gia sư rất giỏi, luyện tập từ nhỏ, cho nên tiếng Anh mới tốt như vậy.
Cho nên, lần này ở trường tổ chức cuộc thi nói tiếng Anh, Củng Văn Tinh liền nghĩđến Cốc Vũ là lựa chọn rất tốt, cho dù Cốc Vũ không thể vì lớp mà chiến thắng, chỉ có điều tuy rằng năng lực tiếng Anh của Cốc Vũ cao hơn ở trong lớp rất nhiều nhưng tại sao lại không chịu đăng kí dự thi chứ?
Nếu là khoa tiếng Anh thì tốt rồi, sinh viên còn không phải tranh nhau mà đăng kí sao? Chứ chẳng giống như bây giờ, thật vất vả mới lựa được một người sáng giá, nhưng mà lại không chịu mở miệng. Làm lớp trưởng sao mà khổ quá đi!
—
Củng Văn Tinh đứng trước cửa thư viện cản Cốc Vũ lại.
Cốc Vũ có chậm chạp kiểu gì, cũng nhìn ra Củng Văn Tinh hình như là thật sự có chuyện gì cần cậu giúp rồi đây.
“Chuyện gì, chỉ cần tôi có thể giúp thì tôi sẽ giúp.” Cốc Vũ nghĩ nghĩ, cậu cũng đã nói vậy rồi, Củng Văn Tinh sẽ nói có chuyện gì chứ.
“Cốc Vũ, thật ra tôi và mọi người đều biết cậu có thể không cần phải tham dự bất kì hoạt động gì ở trường, nhưng mà, bây giờ tôi là lớp trưởng, muốn mời cậu đại diện lớp tham dự cuộc thi nói tiếng Anh do trường tổ chức, bởi vì qui định mỗi lớp đều phải cử bốn người tham gia, mà lớp chúng ta, người có thể phát âm chuẩn cũng không nhiều lắm, đa phần đều là nghe được nhưng nói không được. Nếu như cậu có thể tham gia, tôi nghĩ cả lớp mình đều sẽ rất ủng hộ.”
Cốc Vũ thấy kì lạ liền hỏi: “Sao bạn biết tôi phát âm tốt, tôi cũng chưa bao giờ dùng tiếng Anh trước mặt các bạn mà?”
“Tôi ở khu bán hàng phía Bắc có thấy cậu nói chuyện với mấy người nước ngoài.”
Cốc Vũ hơn ngần ngừ một chút, rồi nói: “Được rồi. Tôi là một thành viên ở trong lớp, vì lớp mà tham gia các hoạt động cũng rất vui, may mà bạn không bảo tôi đi tham gia mấy môn thi vận động. Cuộc thi kia ra sao? Có phải chuẩn bị gì không?”
“Hai giờ chiều cuối tuần này thì thi đấu loại ở nhà thể thao, thi qua ba vòng loại thì đến xế chiều thứ sáu tuần sau sẽ thi chung kết. Sinh viên tham gia tự chuẩn bị đề tài, nhưng mà cũng dựa trên cơ sở năm học của sinh viên mà chuẩn bị đề tài; chung kết thì ở đầu cuộc thi mới biết được nội dung.”
“Như vậy à, tôi biết rồi.”
“Cốc Vũ, cảm ơn cậu đã đồng ý.” Củng Văn Tinh gật đầu cảm ơn Cốc Vũ.
“Không có gì, không cần phải cảm ơn đâu. Tôi đi trước, tạm biệt.” Cốc Vũ cầm quyển sách vừa mượn ở thư viện đi về hướng khoa kinh tế của Lăng Sóc.
—
Cốc Vũ thật sự rất vui vì Củng Văn Tinh đã tìm đến cậu.
Lớn chừng tuổi này, cho tới bây giờ cũng chẳng có ai đi đến nói cần cậu, bất kể là hoạt động nào, cậu đều bị gạt ra một bên, bởi vì cậu xấu, bởi vì cậu bị tật, bởi vì nhà cậu nghèo.
Nhưng mà không ai biết được, khi cậu nhìn theo các bạn học được giáo viên tổ chức cho lên ngồi trên chiếc xe bus xinh đẹp đi du lịch, cậu trốn ở trong góc nhìn ra có biết bao nhiêu là khát khao, hâm mộ, thèm muốn cùng cô độc.
Lúc trước, khi Hà Thế Nho đề nghị cậu với Lăng Sóc cùng đi dã ngoại, cậu thật sự rất muốn đi cùng. Bây giờ cậu đã tự tin hơn nhiều rồi, dám cùng bạn học nói chuyện, cho nên, cậu rất muốn biết được cảm giác cùng đi dã ngoại với bạn học là như thế nào. Nhưng mà Lăng Sóc từ chối rồi, cho nên, cậu liền vội vàng thu hồi vẻ mặt muốn đi chung.
—
Cốc Vũ có chút sợ hãi, sợ Lăng Sóc trách cậu tự ý quyết định tham gia vào cuộc thi nói tiếng Anh với lớp.
Vừa về nhà, Cốc Vũ liền thành khẩn nói với Lăng Sóc chuyện Củng Văn Tinh tìm cậu.
Lăng Sóc im lặng không nói gì.
Cốc Vũ lại càng bất an, sợ sệt dựa vào Lăng Sóc, ngón tay trắng mềm nhỏ xinh bất an đan vào nhau, len lén nắm lấy tay Lăng Sóc, vội vàng nói: “Lăng Sóc, nếu như anh không muốn em tham gia, ngày mai em sẽ nói lại với Củng Văn Tinh, bảo bạn ấy tìm người khác thay thế. Anh đừng giận mà, được không anh?”
Lăng Sóc vẫn im lặng không nói gì, bất quá, khóe miệng đã hơi cong cong, trong đôi mắt xanh thẫm mang theo ý cười dịu dàng.
“Lăng Sóc, Lăng Sóc, anh đừng giận mà, anh giận em sợ lắm.” Cốc Vũ rất khổ sở, cụp mắt xuống, ngốc nghếch đứng đó, muốn ôm eo Lăng Sóc làm nũng, nhưng mà cậu không biết nếu làm như vậy thì Lăng Sóc có tức giận hay không, hơn nữa, cậu không có làm, cũng không dám làm, sau đó, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay Lăng Sóc cũng sợ hãi mà buông lỏng ra.
Lăng Sóc xoay cổ tay nắm lại bàn tay bé xinh muốn thoát khỏi tay anh, hơi dùng sức một chút, kéo Cốc Vũ ôm vào trong lòng, thanh âm dịu dàng trầm ấm vang lên: “Đúng là bé ngốc mà! Lại thích suy nghĩ lung tung rồi, sao anh lại có thể giận Vũ chứ? Chỉ là, sau này nếu Vũ muốn làm gì, thì bàn bạc với anh trước một chút có được không?”
“Dạ, em tưởng anh đang giận. Cho tới lúc này cũng chưa từng có bạn học nào nhờ em làm điều gì cho lớp cả, Củng Văn Tinh nói em đại diện lớp tham dự cuộc thi, em mừng đến phát điên, gần như là đồng ý ngay lập tức. Lăng Sóc, sau này em làm gì cũng sẽ hỏi ý kiến anh, anh cho em thi lần này nha, được không anh? Em muốn xem có phải mình đã thật sự tự tin hơn không, có phải đã không còn sợ hãi nữa hay không. Lăng Sóc, anh đồng ý nha anh?”
“Anh sẽ đồng ý lần tự quyết định này của Vũ, nhưng mà, Vũđịnh dùng cái gì để “hối lộ” anh đây? Lăng Sóc vừa nói vừa xấu xa hôn lên môi Cốc Vũ.bg-ssp-{height:px}
… Lăng Sóc đã ăn uống no say ôm lấy cơ thể mềm mại của Cốc Vũ, không ngừng vuốt ve làn da mịn màng trên lưng Cốc Vũ, thì thầm bên tai người đã mệt đến ngủ thiếp đi: “Thật không muốn để người khác nhìn thấy điểm tốt của em.”
—
Nhà họ Lăng nghe thấy Cốc Vũ muốn tham dự cuộc thi nói tiếng Anh, lại nghe Cốc Vũ nói từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cậu đi thi, liền quyết định đến trường cổ vũ cho Cốc Vũ.
Sau đó, Cốc Vũđành phải nhờ Lăng Sóc khuyên ông nội và mọi người không nên đến, Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu mới không còn đến trường cổ vũ cho Cốc Vũ, điều này làm cho Cốc Vũ thở phào một hơi, thầm nghĩ sau này trong trường có muốn tham gia hoạt động nào, tốt nhất vẫn nên giấu ông nội cùng bác Lâu.
—
Cốc Vũ thật ra cũng có chút đánh giá cao khả năng không để ý đến xung quanh của mình rồi, thật sự khi đứng trên sân khấu để thi đấu, cậu mới biết được, mình đứng ở trên cao bị mọi người nhìn ngó, cùng với khi đi trên đường bị mọi người nhìn hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.
Tâm tình khi đứng ở trên cao bị đèn rọi xuống rất là khó nói, có chút khẩn trương, có chút kích động, có mừng rỡ… Vô cùng phức tạp.
Cốc Vũ không nhìn rõ những người ở dưới, nhưng mà vẫn cảm thấy rõ ràng có rất nhiều ánh mắt dính lên người cậu, cậu bối rối rồi, đôi mắt không tự giác liền tìm kiếm người đàn ông với mái tóc vàng.
Cốc Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông ấy, thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt xanh thẫm của anh mang theo ý cổ vũ cùng tán thưởng.
Cốc Vũ hơi cười một chút, tiếng rì rầm ồn ào dưới sân khấu liền biến mất trong nháy mắt, bên tai tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng Lăng Sóc nói: “Vũ, cố lên em.”
Cốc Vũ thong thả quay người, gật đầu với ba người bạn học đứng đối diện, tụm lại cùng nhau, thì thầm bàn bạc trong một phút đồng hồ, bắt đầu xây dựng tình huống đi shopping để nói chuyện.
Đây là đề tài mang tính đánh giá, muốn trong vòng mười phút phải sử dụng những từ ngữ đã cho trước, hơn nữa câu chuyện cũng phải có nội dung.
Nếu như người không biết mà nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là sân khấu kịch tiếng Anh.
Cốc Vũ cùng với một bạn nữ đóng vai khách hàng, người bạn nữ còn lại đóng vai nhân viên bán hàng, Củng Văn Tinh thì làm ông chủ.
Cốc Vũ cùng bạn học Giáp đóng vai khách hàng là bạn học, hẹn nhau đi shopping, hai người vừa đi vừa nói rồi vào trong trung tâm thương mại, nhìn thấy ông chủ Củng Văn Tinh đang mắng mỏ nhân viên bán hàng là bạn học Ất.
Hai người Cốc Vũ là người quen của [nhân viên bán hàng], nhìn thấy bạn mình bị mắng, liền giận dữ bất bình đi qua đó, sau đó thì nhốn nháo lên.
Không biết xảy ra chuyện gì, Cốc Vũ bị [ông chủ] xô té xuống đất.
Không chỉ có Cốc Vũ sửng sốt, ba người Củng Văn Tinh cũng ngẩn ngơ cả người, những người dưới sân khấu cũng ngớ ra.
Lăng Sóc nhíu chặt chân mày, trong đôi mắt xanh thẫm không ngừng tràn ra tia nhìn lạnh lẽo như bão tuyết, nhưng mà sau đó lại như không có gì, tuy vậy Củng Văn Tinh ở trên sân khấu lại tự nhiên run cầm cập, giống như là bị cái gì khuất mặt khuất mày theo dõi.
Hà Thế Nho đứng ở bên cạnh nói: “Lăng Sóc, mấy người Cốc Vũ diễn sống động quá ha.”
Cốc Vũ bình thản liếc Hà Thế Nho một cái, không nói gì.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt.
Cốc Vũ ngã trên sân khấu liền phản ứng lại cực nhanh, đem từ qui định cuối cùng nói ra, đang định từ tốn đứng dậy.
Nhưng mà Cốc Vũđột nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái, một cái nhìn này, khiến cho tốc độ vùng dậy của Cốc Vũ tăng nhanh gấp đôi.
Cốc Vũ nhào tới đẩy [ông chủ] Củng Văn Tinh ra, khi mọi người tưởng rằng Cốc Vũđang “trả thù” thì Cốc Vũđã bị nguyên cái đèn chùm từ trên trần nhà rơi xuống.
Tiếng nứt vỡ đâm vào da thịt cùng tiếng đèn bị vỡ vang lên, khiến cho mọi người đều bị hù dọa, sững sờ mấy giây mới có phản ứng trở lại.
Chỉ có Lăng Sóc cùng Hà Thế Nho và Củng Văn Tinh bị Cốc Vũđẩy ra đều chạy vội đến sân khấu.
“Vũ!” Lăng Sóc kinh hoàng hét lớn, liều mạng chạy đến thân hình đang nằm trong vũng máu trên sân khấu.
“Cốc Vũ!” Hà Thế Nho phát hiện, trong khoảnh khắc ấy, trái tim gã bị bóp chặt, đau đến mức hai mắt nhìn không thấy rõ bóng dáng cái người đầy máu yếu ớt ngã nhào trên sân khấu, sau đó, trong trái tim lại vang lên âm thanh hả hê: Hà Thế Nho, mày xong rồi, ai kêu mày lúc nào cũng chú ý tới họ, bây giờ thì hay chư, mày làm hại tao (trái tim) động tâm rồi.
—
Cốc Vũ không có bị ngất xỉu, trong lòng tự cười khả năng chịu đau của mình càng lúc càng tăng.
Trên mặt rát bỏng, những mảnh thủy tinh khi đèn bị bể cắt qua, trên mắt trái dính đầy máu, giống như trước mắt cậu, toàn bộ đều chuyển thành màu đỏ.
Cốc Vũ nghe thấy Lăng Sóc đang gọi cậu, cậu định đứng dậy, nhưng mà chỉ giật giật được thân người, hình như lại bị té xuống, rất đau! Cả người cũng chẳng còn sức nữa.
Cốc Vũ không biết, khi cậu tưởng rằng mình đang ngồi dậy, trong mắt mọi người, cơ thể cậu giống như là con sâu bị đóng đinh, bởi vì quá mức đau đớn mà tạo thành phản ứng co giật trong vô thức.
Vài giây thất thố cùng hoảng loạn trôi qua, những người nhát gan cũng phải quay đầu về phía khác bịt chặt miệng; giám khảo chấm thi cũng vội vàng gọi điện thoại kêu cấp cứu hoặc là yêu cầu sinh viên giữ trật tự…
Cả người Lăng Sóc run rẩy quì bên cạnh Cốc Vũ, những mảnh thủy tinh vụn trên sàn đâm vào trong người cũng chẳng cảm giác thấy đau đớn, hai tay đưa đến trước mặt Cốc Vũ, nhưng lại không dám chạm vào, bởi vì trên người Cốc Vũ không có chỗ nào không bị chảy máu.
“Lăng Sóc, em sẽ không sao mà.” Tiếng nói của Cốc Vũ rất nhẹ, giống như là lúc nào cũng có thể tan biến; ánh mắt không còn tiêu cự, giống như đang nhìn Lăng Sóc, nhưng lại hình như là không phải.
Tại sao còn để Vũ của anh an ủi anh chứ? Tại sao Vũ của anh luôn gặp phải tai ương như vậy? Lăng Sóc chìm trong khủng hoảng phải kiềm chế khao khát muốn giết người thật chặt, trong nháy mắt phải ép bản thân cùng trái tim đau đến ngưng đập tỉnh táo trở lại, đôi môi run lên nhè nhẹ, cúi thấp người, tiến sát đến bên tai Cốc Vũ, nói: “Vũ, em sẽ không có việc gì đâu, đừng ngủ, nghĩ về anh, nghĩđến con…”
Cốc Vũ cảm thấy hình như mình có gật đầu, thật ra cậu chỉ chớp chớp hàng mi dính đầy máu.
Sau đó, Lăng Sóc hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Cốc Vũ, ngẩng đầu nhìn về Hà Thế Nho, cùng những sinh viên và giáo viên đang vây anh, tỉnh táo căn dặn những chuyện khác nhau, đợi bác sĩđến.
—
Bởi vì xảy ra sự cố đèn chùm bị rớt, mà người bị rơi trúng lại là Cốc Vũ – người mà trong trường không ai dám đắc tội dù chỉ nửa phần, mà Cốc Vũ bị đèn rơi trúng lại bởi vì cậu đẩy người ra để cứu người.
Cuộc thi đấu chọn ra lớp xuất sắc trong khối không thể không ngưng lại, ban lãnh đạo trường cẩn thận điều tra kĩ lưỡng nguyên nhân xảy ra sự cố, hi vọng không làm ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường cũng như không đắc tội nhà họ Lăng, mỗi ngày đều cho người đến phòng bệnh của Cốc Vũ cập nhật tình hình, mặc dù chẳng có lần nào vào được trong phòng bệnh.
Vài ngày sau, thật sự là trường cùng cảnh sát đã truy ra được thủ phạm.
Thủ phạm là kẻ có xích mích với một trong những người tham dự cuộc thi. Thủ phạm muốn dọa cái người tham dự cuộc thi kia, cho nên động tay động chân vào chùm đèn treo trên sân khấu, thủ phạm thề rằng, sợi dây treo chùm đèn tuyệt đối không có khả năng bị đứt, bởi vì thủ phạm chỉ đặt lên chùm đèn xác một con nhện, chỉ cần thủ phạm đứng ở dưới sân khấu điều khiển công tắc, con nhện chết kia sẽ rớt xuống người tham gia thi đấu.
Nhưng mà chẳng có ai tin vào lời của thủ phạm cả, thủ phạm bị cảnh sát đưa đi. Bởi vì thật sự là chùm đèn đã rơi xuống trúng người khác, mà xác con nhện, cảnh sát không hề tìm thấy.