Dương Thiên đã góp nhặt được một ít dược liệu cần dùng cho Luyện thịt cảnh, nhưng cũng chỉ gom được một chút.
Trong giai đoạn Luyện thịt, thân thể của Dương Thiên cần phải rèn luyện mười lần!
(Luyện thịt cảnh: Cảnh giới luyện thịt)
Sau khi kết thúc mười lần đó thì sẽ tiếp tục đến cảnh giới luyện máu! Đến lúc đó thì những dược liệu này không còn cần thiết nữa.
Sáng sớm hôm sau Dương Thiên đã chuẩn bị xong thảo dược Luyện thịt cảnh.
Dược liệu dùng cho Luyện thịt cảnh càng thêm phức tạp và có tác dụng mãnh liệt hơn, mỗi lần hắn phải ngâm hai tiếng đồng hồ.
Vất vả lắm mới chuẩn bị xong, Dương Thiên háo hức bước vào bồn tắm.
Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lúc trước.
Trước đây, những dược liệu đó đều tác dụng lên làn da của Dương Thiên, nhưng bây giờ lại trực tiếp xuyên qua làn da mà tiến vào bên trong thân thể, rèn luyện toàn bộ thân thể của hắn.
Giữ vững tâm trí, Dương Thiên dốc toàn lực vận chuyển Luyện thể quyết, hấp thu dược liệu trong bồn.
Nếu như là người bình thường, một khi nhảy thẳng vào bồn tắm này thì chỉ có một kết quả, đó là thân thể không chịu nổi tác dụng của dược liệu, trực tiếp hộc máu mà chết.
Thân thể Dương Thiên bởi vì đã trải qua hai tháng Luyện da thế nên mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Từng giây từng phút trôi qua, hai tiếng đồng hồ đã kết thúc.
Lúc này, nước trong bồn tắm chỉ còn lại khoảng một phần ba, bên trong là một dòng chất lỏng màu đen tanh tuổi, đây là tạp chất được bài trừ ra khỏi cơ thể Dương Thiên.
Lúc này, thân thể hắn dường như lại nhẹ nhõm hơn trước một ít.
Dương Thiên ra khỏi bồn tắm, lập tức đi đến chỗ chiếc cân.
kg!
Chỉ sau hai tiếng rèn luyện mà hắn đã gầy đi được kg!
Đây đúng là một kỳ tích.
Thực ra thì chuyện này là vì đây là lần đầu tiên Dương Thiên tiến hành Luyện thịt, trong người hắn có nhiều tạp chất, chờ đến lần thứ hai thì hiệu quả sẽ không khoa trương được như vậy.
Chờ khi kết thúc mười lần Luyện thịt thì có phải hắn có thể khôi phục lại thân thể như người bình thường không?
Dương Thiên âm thầm nghĩ như vậy.
Sau mấy giờ rèn luyện, Dương Thiên yên lặng đi tới bãi biển.
Mối cơ duyên bất ngờ của hắn bắt đầu từ bãi biển, trước kia hắn gần như tuyệt vọng với cuộc sống này: Thân thể béo ú, không có nổi một người bạn, suy nghĩ tràn ngập bi quan.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đối với hắn mà nói đã có những thay đổi rất lớn!
Cho dù là tố chất thân thể hay là hoàn cảnh gia đình, đều đã quy về bình thường.
Trên bờ biển lúc này không có quá nhiều người.
Bây giờ là tháng tám, là khoảng thời gian nóng bức nhất năm, hơn nữa lại còn là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt nhất.
Nhưng Dương Thiên lại không có cảm giác nóng.
Không biết có phải do hạt châu thần bí hay không mà Dương Thiên lúc nào cũng có cảm giác mát lạnh, giống như trên người có một chiếc điều hòa vậy.
Bây giờ nhiệt độ ngoài trời đang là gần bốn mươi độ, nhưng với hắn mà nói chỉ là hơn hai mươi mấy độ, không hề nóng bức chút nào.
Phần phật!
Dương Thiên chậm rãi đi xuống đáy biển.
Bây giờ, sở thích của Dương Thiên chính là đi bộ dưới đáy biển.
Đáy biển tuyệt đẹp, có những rặng san hô đầy đủ màu sắc, tôm cá nghịch ngợm bơi lội, tôm hùm cua biển to lớn, rồi còn cả những con sóng ngầm xô lấn, không một ống kính nào có thể chụp được vẻ đẹp này.
Dương Thiên đứng ở dưới đáy biển, nhìn lên bầu trời.
Ánh mắt trời nóng bỏng khúc xạ trong nước, biến thành những tia sáng đủ màu sắc rực rỡ, càng khiến đáy biển thêm sức hấp dẫn, làm người ta lưu luyến không quên.
Dương Thiên vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp.
Sau khi giai đoạn Luyện da kết thúc, thể chất của hắn đã được cải thiện rất nhiều, bây giờ hắn đã có thể đi sâu xuống khoảng mười mét, cách bờ biển hơn một trăm mét.
Đi dạo dưới đáy biển mỹ lệ, tâm trạng của Dương Thiên dường như cũng trở nên thoải mái nhẹ nhõm hơn.
Hắn từ từ duỗi tay ra, khống chế dòng nước tạo thành những hình dạng đáng yêu, chó con, mèo con, dê con...!Những con vật đáng yêu tùy ý biến hóa theo suy nghĩ của Dương Thiên.
Nếu như có người khác nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là những người theo chủ nghĩa vô thần thì chắc chắn họ sẽ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
Bây giờ Dương Thiên cũng có những cảm giác khó tin, có rất nhiều chuyện hắn không sao hiểu được.
Ví dụ như tại sao hạt châu thần bí kia lại cho hắn khả năng khống chế nước? Chẳng lẽ hạt châu thần bí đó thực sự là long châu trong truyền thuyết sao? Tại sao hạt châu đó lại có hai màu xanh đỏ? Lại còn cả Luyện thể quyết thần bí kia nữa?
Trong lòng Dương Thiên có một đống nghĩ vấn, nhưng nghĩ mãi cũng không ra được đáp án.
Hạt châu thần bí kia từ khi chui vào trong đầu Dương Thiên, phóng ra Luyện thể quyết thì hoàn toàn không còn chút động tĩnh nào nữa.
Nếu như không phải Dương Thiên vẫn còn cảm nhận được hạt châu thần bí đó ở trong đầu mình, còn có thể dùng suy nghĩ khống chế nước thì hắn đã nghĩ hạt châu thần bí kia chỉ là một giấc mơ, thực chất không hề tồn tại.
Hơn nữa, Dương Thiên vẫn luôn lo lắng, sợ hạt châu thần bí kia có được ý thức của mình.
Nếu như thế thì hạt châu đó ở trong đầu hắn sẽ khiến hắn vô cùng nguy hiểm.
Một mặt hắn cảm nhận được sức mạnh do hạt châu thần bí mang lại, một mặt lại cảm thấy lo lắng bản thân trở thành con rối của hạt châu thần bí.
Dương Thiên khẽ thở dài một hơi, khẽ lắc đầu muốn thoát khỏi loại cảm xúc phức tạp này.
Xì xì!.