Tên được gọi là lão đại kia nhìn về phía Trương Thi Ninh, hiển nhiên đã bị người đàn ông kia thuyết phục.
Bốn người đứng dậy, đi về phía bàn của Dương Thiên.
“Các anh muốn làm gì? Chúng tôi là sinh viên đại học An! Nếu các anh dám ra tay chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt lại!” Trương Thi Ninh cũng nghe được những gì bốn người này nói, thấy bọn họ bước tới đây thì lập tức lạnh lùng nói.
“Ôi! Bề ngoài nhìn yên tĩnh nhưng tính tình lại nóng này! Không tồi!” lão đại kia gật đầu khen, ánh mắt nóng như lửa nhìn thân thể Trương Thi Ninh, tràn ngập dụng vọng.
“Các vị! Nơi này của chúng tôi đều là sinh viên, các vị đừng làm loạn ở đây.” Chủ nhà hàng nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy ra, nơi này có nhiều sinh viên như vậy, nếu xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn nhà hàng của ông ta cũng gặp rắc rối lớn.
“Mẹ kiếp! Cút ngay!” Lão đại kia mắng một tiếng, đạp ngã chủ nhà hàng.
Lúc này, Vương Nhã Lộ đã sợ tới mức run bần bật, cả người trốn sau lưng Dương Thiên, túm lấy góc áo hắn.
Trương Thi Ninh nhíu mày, vừa nhìn mấy tên côn đồ, vừa lôi điện thoại ra muốn báo cảnh sát!
“Bốp!” Lão nhị nhanh tay lẹ mắt, lập tức giật lấy điện thoại của cô, ném xuống đất.
“Chúng mày đứa nào dám báo cảnh sát thử xem?” Lão nhị lạnh lùng nói, còn lôi một con dao ra.
Những người đến đây ăn cơm hầu hết đều là sinh viên, làm gì có ai gặp phải chuyện như thế này.
Người nào người nấy ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích.
Trương Thi Ninh không ngờ những người này lại to gan đến vậy, ban ngày ban mặt mà dám động thủ.
Dù sao cô cũng là một cô gái trói gà không chặt, gặp phải tình huống như thế này cũng luống cuống tay chân.
“Ha ha! Người đẹp, sang đây với bọn anh đi nào!” mấy người kia cười ha ha, có ý đồ kéo Trương Thi Ninh và Vương Nhã Lộ sang bên đó.
“Bốp!”
Một âm thanh vang lên, sau đó lập tức truyền đến những âm thanh đau đớn.
Chỉ thấy tay của mấy người kia đều đặt ở trên bàn, bên trên cắm một chiếc đũa trúc, đũa xuyên qua bàn tay, máu tươi tóe ra, nhìn đã thấy đau.
“A! Đau chết ông đây rồi!” Mấy người đó đau đớn kêu lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dương Thiên, nói: “Thằng ranh này, mày muốn chết à?”
Nói xong, cả bốn lao đến định tấn công Dương Thiên.
Dương Thiên còn đang định động thủ thì đột nhiên cửa khách sạn lại mở ra, mấy thanh niên từ bên ngoài đi vào.
Dương Thiên nhận ra người dẫn đầu, chính là một trong số hơn một trăm người của bang Chiến, người được đánh số Thiên !
Thiên cũng lập tức nhìn thấy Dương Thiên, anh ta lập tức lộ vẻ cung kính, đang định tiến lên chào hỏi thì Dương Thiên đã lắc đầu, ý bảo Dương không cần lo cho mình.
“Đinh Cường! Các người quả nhiên ở chỗ này! Bang các người chỉ còn vài mống thế này, còn không mau đầu hàng sao?” Thiên nói xong thì nhảy người lên, vọt xa ba mét mà tới.
“Bang Chiến? Các người đừng có khinh người quá đáng!” Lão đại Đinh Cường kia cũng không để ý đến nhóm người Dương Thiên nữa, quay sang nhìn Thiên .
Chẳng qua là âm thanh của anh ta run rẩy, hai chân cũng không đứng thẳng được! Anh ta biết những người trước mặt mình đều là những người kh ủng bố! Bọn họ một người đánh mười mấy người hoàn toàn không mất chút sức lực nào.
“Hừ, thắng làm vua thua làm giặc! Đó là đạo lý từ xưa đến nay rồi.
Các người tốt nhất là đi theo chúng tôi đi.” Dương hừ lạnh.
“Lão đại, chúng ta liều mạng với đám người đó một phen đi, dù sao cũng phải chết!” Ba người còn lại nói.
“Đúng là lũ ngang bướng!” Thiên hừ lạnh một tiếng, cả người lóe lên.
Anh ta giống như một con báo nhảy vào giữa bốn người kia, tung mấy cú đá, bốn người kia lập tức bị đá bay ra tận cửa.
“Bắt bọn họ lại đây!” Thiên ra lệnh.
“Vâng, anh Thiên !” Mấy tên đàn em lập tức cung kính đáp lại, sau đó áp giải đám Đinh Cường đến đây.
Thiên xoay người, nhìn về phía Dương Thiên.
Vương Nhã Lộ tưởng rằng anh ta đang nhìn mình, sợ hãi không dám thò đầu ra.
Dương Thiên khẽ lắc đầu, Thiên nhanh chóng hiểu ý, dẫn đàn em rời đi.
Nhà hàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Lúc này Vương Nhã Lộ mới dám thò đầu ra.
Cô ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Làm em sợ muốn chết!”
Sau đó, Vương Nhã Lộ nhìn về phía Trương Thi Ninh: “Chị Thi Ninh, chị to gan thật, vừa rồi em sợ không dám nói gì.”
Sau đó, cô lại nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, anh cắm đũa lên tay bọn họ lúc nào thế? Em không nhìn rõ, thật là lợi hại!”
Trương Thi Ninh buồn cười nhìn Vương Nhã Lộ: “Sao em lại nhát gan như thế hả? Bị kẻ ác nhìn một cái mà đã sợ đến mức không dám nói chuyện rồi!”
“A!” Vương Nhã Lộ bất đắc dĩ xoa đầu: “Từ nhỏ em đã nhát gan, em cũng không có cách nào khác.”
“Em đó, yên tâm mà ăn cơm đi!” Trương Thi Ninh nói.
Bữa cơm này của bọn họ ăn hết tệ.
Lúc thanh toán, Dương Thiên không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, thế nên chuyển sang quẹt thẻ.
Vương Nhã Lộ rất xấu hổ, lần đầu tiên Dương Thiên mời khách đã phải tiêu nhiều tiền như thế.
“Anh Tiểu Thiên, chúng em đi nhé, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.” Vương Nhã Lộ lôi kéo cánh tay Trương Thi Ninh, ngượng ngùng tạm biệt Dương Thiên.
Dương Thiên cũng vẫy tay với hai người.
Chờ hai cô gái đi xa, Dương Thiên suy nghĩ một chút, quyết định tới bang Chiến.
“Ai tới đấy hả?” Dương Thiên vừa tới bang Chiến thì đã nghe thấy hai thành viên đứng canh gác hét lên.
“Cậu chủ!” Trương Đại Hổ đứng cách đó không xa, nhìn thấy Dương Thiên thì vội vàng chạy ra đón..