“Các em lên xe đi! Anh đưa các em về nhà.” Dương Thiên mỉm cười nói với nhóm Tiểu Bàn. Mấy đứa trẻ nhóm Tiểu Bàn nhìn thấy San San chạy đến bên cạnh chiếc BMW kia thì vô cùng hâm mộ, bây giờ lại nghe Dương Thiên nói như thế, đứa nào cũng tươi cười hớn hở. Lũ trẻ làm gì từng được nhìn thấy chiếc xe nào vừa to vừa ngầu như vậy cơ chứ. Dương Thiên mỉm cười, nhà của mấy đứa trẻ này cũng ở gần nhà Dương Thiên. Lần này hắn tới đón em gái, tiện đường đưa lũ trẻ về cũng không sao, dù sao cũng cùng một công đi. Đúng lúc này, có một cô bé chạy ra khỏi khuôn viên trường học, bên cạnh cô bé còn có một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, đeo kính mắt, nhìn rất hiền lành văn nhã. Cô bé này rất đáng yêu, gương mặt thanh tú, hai bím tóc lắc qua lắc lại. Nhưng khi San San nhìn thấy cô bé này thì lại không vui vẻ chút nào. “San San, em làm sao thế?” Dương Thiên tò mò hỏi. “Anh ơi, đó chính là Hoàng Đình Đình!” Tiểu Bàn vội vàng nói. “Ồ?” Dương Thiên buồn cười nhìn em gái mình, nhưng cũng không có ý định quản. Mấy chuyện giận dỗi của trẻ con cứ để trẻ con giải quyết, người lớn không nên tham gia vào. “Hừ! Hoàng Đình Đình! Không phải cậu nói là không có ai tới đón tôi sao? Cậu nhìn đi, đây là anh trai tôi, còn đây là xe của anh trai tôi. Xe của anh ấy vừa to vừa đẹp hơn chiếc xe nhà cậu rất nhiều!” San San nhìn về phía Hoàng Đình Đình, đắc ý nói. Thành tích học tập của San San và Hoàng Đình luôn là thứ nhất và thứ hai của lớp, ngày thường rất thích cạnh tranh với nhau. “Hừ!” Hoàng Đình Đình nhìn chiếc xe BMW của Dương Thiên thì khẽ hừ lạnh một cái, sau đó quay đầu nói với người đàn ông mập mạp đằng sau: “Cha ơi, con cũng muốn cha mua một chiếc xe đẹp như thế này.” Xe của người đàn ông mập mạp này là một loại xe bình thường, lại còn mua với giá rẻ, hoàn toàn không so sánh được với chiếc BMW của Dương Thiên. Cả kiểu dáng và chất lượng đều thua xa. Người đàn ông trung niên mập mạp cười khổ. Ông ta biết chiếc xe này của Dương Thiên chính là BMW M6, trị giá hơn hai triệu, có thể mua được mấy chục chiếc xe của ông ta! Người này nhìn về phía Dương Thiên, mỉm cười gật đầu một cái, sau đó kéo con gái mình đi. Trên đường còn có thể nghe được tiếng Hoàng Đình Đình khóc lóc làm loạn. “Hừ! Anh trai của em lợi hại nhất!” San San giống như tướng quân đánh thắng trận, vẻ mặt vô cùng đắc ý. “Được rồi, đi thôi!” Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn San San, sau đó khởi động xe, lái về nhà! Sau khi đưa nhóm Tiểu Bàn về nhà, Dương Thiên và San San cũng về nhà mình. Lúc này, Thẩm Tân Lan cũng đã trở lại. “Ô? Tiểu Thiên, con về rồi à?” Thẩm Tân Lan nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng vui vẻ: “Để mẹ ra chợ mua thêm chút thức ăn.” Thẩm Tân Lan vui vẻ cầm thêm tiền đi chợ. Chờ đến khi một bàn thức ăn bày biện xong xuôi thì Dương Gia Quốc cũng về nhà. Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối. Ăn cơm xong xuôi, chờ San San đi vào phòng làm bài tập thì Dương Thiên lại nói cho Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan biết chuyện chiều nay mình gặp được. Sự ganh đua giữa đám trẻ con bây giờ rất nghiêm trọng, Dương Thiên cũng cảm thấy cần phải đưa đón San San lúc tan học. Bây giờ đường xá đông đúc, xe cộ lại nhiều, con đường tan học cũng không quá an toàn. Mặc dù đường từ trường về nhà của San San rất gần, nhưng nếu lỡ không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sau này có hối hận cũng không kịp. “Mẹ bọn trẻ này, tôi cảm thấy Tiểu Thiên nói rất có lý. Sau này tôi sẽ đi đón San San tan học.” Dương Gia Quốc cũng tán thành chuyện này. Lúc trước bọn họ cũng có để ý tới chuyện này, nhưng không coi trọng lắm. Dương Thiên nói tiếp: “Cha mẹ, bây giờ trong nhà chúng ta không thiếu tiền, cha mẹ không cần phải làm việc nữa, cứ hưởng thụ cuộc sống là được. Còn nữa, cha đi học lấy bằng lái xe đi, sau đó nhà chúng ta mua một chiếc xe nữa. Như thế thì cha tiện đưa đón San San hơn!” “Tiểu Thiên, cha mẹ con bận rộn nửa đời người rồi, bây giờ nếu bảo cha mẹ ở nhà không làm gì thì cha mẹ buồn tay buồn chân lắm.” Thẩm Tân Lan cười nói. “Đúng vậy, Tiểu Thiên, nếu con bảo mua xe thì còn được, nhưng bảo cha mẹ không làm việc nữa thì khó lắm.” Dương Gia Quốc nói. Dương Thiên biết tính cách của cha mẹ mình, nếu như cha mẹ hắn đã nói như vậy thì hắn cũng không nói nhiều nữa. “Tiểu Thiên, đúng là cha mẹ đã xem nhẹ cảm giác của San San. Từ nay về sau, ngày nào cha mẹ cũng sẽ đưa đón con bé đi học. Con yên tâm!” Thẩm Tân Lan cười nói. ... Dương Thiên ở nhà ba ngày rồi lại đi. Lái xe đến đường cao tốc, Dương Thiên đột nhiên nghĩ tới Vương Nhã Lộ đã lâu không gọi điện cho mình. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lập tức lái xe về hướng thành phố Đồng, chạy tới bệnh viện mà ông cụ Vương đang nằm. Dương Thiên gọi điện thoại cho Vương Nhã Lộ, nhưng điện thoại của cô đã tắt máy. Hắn mua chút trái cây, đi thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Vương. Nhưng trong phòng lại không có người. “Cho tôi hỏi bệnh nhân nằm ở phòng này đi đâu rồi?” Dương Thiên nhìn thấy một y tá đi tới thì vội vàng hỏi. “Cậu muốn hỏi ông cụ mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối đó sao?” Y tá hỏi lại. Dương Thiên gật đầu. “Ông cụ mất cách đây một tuần rồi, cháu gái ông ấy đã đưa ông ấy ra ngoài, chắc đã được hỏa táng rồi!” Y tá nói.