Cẩn thận đặt thân thể Vương Nhã Lộ vào trong Long phượng nguyên châu, vẻ ôn nhu dịu dàng trong mắt Dương Thiên tan đi, thay vào đó là một luồng sát khí. Không chỉ Vương Nhã Lộ, mà còn có rất nhiều người dân vô tội của Hoa Hạ bị nhóm cự thú này tàn sát. Đám cự thú từ biển lên thì còn có thể ngăn cản được, nhưng cự thú ở đất liền thì không ai có thể biết bọn chúng nấp ở chỗ nào, không biết khi nào bọn chúng sẽ đột nhiên xông ra. Con kiến khổng lồ kia đột nhiên bò ra từ một khe nứt trên mặt đất, còn có cả những con gấu đen hoặc chuột khổng lồ ở huyện A, chúng đều ẩn nấp trên cạn. Dương Thiên trở lại thành phố Đồng, hắn mới rời khỏi chưa đến nửa ngày, nhóm người Long Kinh Thiên vẫn còn ở đó. “Tiểu Thiên!” , “Anh trai!”, “Dương Thiên!” Cha mẹ và em gái Dương Thiên, còn cả nhóm người Long Kinh Thiên nhìn thấy con chim ưng khổng lồ xuất hiện thì vội vàng đi tới. “Cha mẹ, San San, Long tiền bối!” Dương Thiên nói. “Dương Thiên, cậu đã lấy được Thần châu bất hủ rồi sao?” Long Kinh Thiên khiếp sợ hỏi. Dương Thiên gật đầu. Long Kinh Thiên vô cùng kinh ngạc, toàn bộ Liên minh chúng thần có đến hai mươi mấy cường giả cấp S. Cho dù là ông thì cũng không dám xông vào, huống hồ Thần châu bất hủ còn là đồ của Uy Đế. Long Kinh Thiên biết tính cách của Uy Đế, ngang ngược bá đạo, không có khả năng dễ dàng giao Thần châu bất hủ cho Dương Thiên như vậy. Thế mà bây giờ Dương Thiên không chỉ xông vào, lấy được Thần châu bất hủ, mà còn không hề bị thương tổn gì. Điều này chứng tỏ thực lực hiện tại của Dương Thiên vượt qua toàn bộ Liên minh chúng thần. Mặc dù Long Kinh Thiên vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại không hề có ý đố kỵ với Dương Thiên. Long Kinh Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với Dương Thiên: “Dương Thiên, có phải cậu rất có năng lực trong việc theo dõi và phát hiện tung tích của cự thú không?” Dương Thiên gật đầu. “Bây giờ trên lãnh thổ Hoa Hạ chắc chắn vẫn còn rất nhiều quái thú ẩn nấp ở các nơi, nhân lúc bọn chúng chưa lớn mạnh, cậu có thể tìm kiếm và giết chết bọn chúng không? Nếu không thì sau này sẽ còn rất nhiều thành phố gặp nạn giống như thành phố Đồng!” Long Kinh Thiên nói thẳng. Dương Thiên rất giỏi trong việc truy tìm tung tích, lại còn có cả con chim ưng khổng lồ kia, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn tìm ra được nơi ẩn náu của những con cự thú trên đất liền kia và đánh chết bọn chúng. Nhóm Đường Chính Lâm cần phải phòng thủ tuyến đường ven biển, không có thời gian, Long Kinh Thiên rất hy vọng Dương Thiên có thể tiếp nhận nhiệm vụ này. Dương Thiên cũng là người thích hợp nhất. Dương Thiên không chút do dự, nhanh chóng gật đầu. Trước đây hắn cũng đã có suy nghĩ này, hơn nữa, so với những người khác, hắn đúng là ứng cử viên thích hợp nhất. Bây giờ Hoa Hạ đang lâm nguy, hắn không thể nào lùi bước. “Tôi biết rồi! Tôi sẽ đi tìm những con cự thú đang lẩn trốn ở trong đất liền Hoa Hạ!” Dương Thiên nói. “Được! Dương Thiên, vậy chuyện này làm phiền cậu, tôi quay lại phòng tuyến thứ tám!” Long Kinh Thiên nói xong thì lập tức bay lên không trung, tiến về phía xa. Nhóm người Dương Gia Quốc nhìn thấy Long Kinh Thiên đã đi rồi thì mới bước tới bên cạnh Dương Thiên. Khí chất trên người Long Kinh Thiên quá lớn, khiến cho bọn họ vô cùng áp lực. Long Kinh Thiên là cường giả mạnh nhất Hoa Hạ, uy thế mãnh liệt. Dương Gia Quốc đối mặt với Long Kinh Thiên không khác gì người bình thường đối mặt với lãnh đạo quốc gia, cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. Mặc dù thực lực hiện tại của Dương Thiên cũng không kém gì Long Kinh Thiên, nhưng Dương Thiên là con trai của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không có chút áp lực nào. “Tiểu Thiên, có phải bây giờ con muốn đi giết những con cự thú kia? Có phải là nguy hiểm lắm không?” Thẩm Tân Lan ở bên cạnh nói. “Mẹ, không có việc gì đâu, những con cự thú đó không thể nào gây tổn hại cho con được!” Dương Thiên nói. “Thằng bé này, con mới bao nhiêu tuổi chứ? Những con cự thú đó khủng khiếp như vậy. Long tổ gì đó chẳng phải là lợi hại lắm sao, sao không tự mình đi giết mà lại giao nhiệm vụ nguy hiểm này cho con? Lỡ như con xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm thế nào bây giờ?” Thẩm Tân Lan bất mãn nói. “Hừ! Đúng là suy nghĩ của phụ nữ! Tiểu Thiên đang bảo vệ Hoa Hạ, cống hiến cho Hoa Hạ! Thằng bé là người Hoa Hạ, không thể trốn tránh trách nhiệm! Tiểu Thiên có năng lực, có thể làm được chuyện này!” Dương Gia Quốc ở bên cạnh lên tiếng phản bác lại Thẩm Tân Lan. “Haizz! Lão Dương, không phải tôi nói thế cũng là vì lo lắng cho Tiểu Thiên sao!” Thẩm Tân Lan nhìn Dương Gia Quốc, vẻ mặt không vui. “Được rồi, cha mẹ, con không sao đâu. Con còn có Đại Ưng nữa mà, cho dù con không đánh lại được những cự thú đó thì cũng có thể chạy trốn, tốc độ của Đại Ưng như thế nào, cha mẹ cũng đã nhìn thấy rồi!” Dương Thiên an ủi cha mẹ. “Không đánh lại được thì nhất định phải chạy trốn đấy nhé! Giữ mạng mới là quan trọng nhất!” Thẩm Tân Lan dặn dò con trai. “Anh trai, anh lại phải đi rồi à? Đi giết những con quái thú đó sao?” Dương San nhìn anh trai mình, ánh mắt lưu luyến không rời. Nhưng cô bé cũng tràn đầy vẻ sùng bái. Anh trai cô bé lợi hại như vậy, quái thú đáng sợ như thế mà cũng có thể giết chết. “Ừ! Anh trai lại đi giết quái thú, nếu không thì chúng nó sẽ lại xuất hiện, giống như những con chuột khổng lồ ở huyện A vậy! Anh sẽ đi giết chúng nó, như thế thì chúng nó sẽ không thể tiếp tục xuất hiện nữa!” Dương Thiên cười, xoa đầu San San. “Anh trai, sau khi trở về anh có thể dạy cho em bản lĩnh đó không? San San cũng muốn giết quái thú!” Dương San khao khát nói. “Ha ha! Được! Chờ khi mọi chuyện kết thúc, anh trai nhất định sẽ dạy San San cách giết quái thú!” Dương Thiên cười to, sau đó nói với cha mẹ mình: “Cha mẹ, con đi đây. San San có Đại Quy, nếu mọi người gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì Đại Quy sẽ bảo vệ mọi người. Có chuyện gì cứ gọi điện cho con, lần này con sẽ không tắt máy nữa!” Nói xong, Dương Thiên lập tức nhảy lên lưng con chim ưng khổng lồ, nhanh chóng bay về phía xa.