Dương Thiên lúc này có nghi hoặc rất lớn đối với trái đất. Long Phượng Nguyên Châu thần bí như thế, ở bảo khố trao đổi của công ty lỗ sâu ảo cũng không có bảo vật nào có thể sánh ngang, đây chính là cô đọng hoàn toàn hai pháp tắc hệ hỏa, hệ thủy hoàn chỉnh ở bên trong một viên châu rất nhỏ, đây là tồn tại cường đại cỡ nào mới có thể làm được. Có được Long Phượng Nguyên Châu, từ nay về sau hắn có thể lĩnh ngộ nhanh hơn những người khác, càng có cơ hội lĩnh ngộ pháp tắc hệ hỏa, hệ thủy trở nên viên mãn, trở thành cường giả cấp Viên Mãn trung kỳ. Nhưng mà hiện tại thực lực của Dương Thiên rất yếu, rất khó hiểu được trái đất làm sao lại thần bí. Hắn cũng không gấp gáp, đợi đến khi hắn cường đại, nhất định có thể cởi bỏ bí mật của trái đất ra. Thời gian kế tiếp, Dương Thiên một bên tu luyện, một bên ở cạnh người nhà. Hắn chỉ có mười tháng ở trên trái đất, mười tháng sau, hắn liền phải trở về công ty lỗ sâu ảo, sau đó bắt đầu tiến hành nhiệm vụ tu luyện, một khi tiến hành nhiệm vụ, hắn liền không biết phải đến khi nào mới có thể trở lại trái đất lần nữa. Dương Thiên duy nhất cảm thấy có lỗi chính là với người nhà của mình, nhưng mà, hắn không có lựa chọn. Muốn trở thành cường giả chân chính, dù sao cũng phải hy sinh chút gì đó. Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua một tháng. Mà một tháng này, trên trái đất khiến người ta chú ý nhất chính là bí cảnh mới xuất hiện hai tháng trước. Hầu như mỗi ngày đều có báo cáo tin tức về bí cảnh. Bí cảnh mới xuất hiện nằm trên một hòn đảo ở Bắc Băng Dương, đột nhiên xuất hiện, sau đó vẫn luôn mở ra, lúc này trên trái đất đã có mấy trăm người đi vào thăm dò. Nhưng mà Dương Thiên rõ ràng không có bất kỳ hứng thú nào. Lúc trước hắn cũng tiến vào trong mấy bí cảnh ở trái đất, nhưng bảo vật trong bí cảnh đối với hắn bây giờ mà nói, đã không có bất kỳ hấp dẫn nào nữa rồi. Hiện tại trên người hắn chính là có một khoản tiền 100 ngàn Hỗn Độn tệ khổng lồ. Đây là phần thưởng của Dương Thiên sau khi tham gia cuộc chiến xếp hạng bí cảnh của công ty lỗ sâu ảo, được tiên vào bí cảnh Thời Không. Côn Lạc bí cảnh Hỗn Độn thậm chí còn thưởng cho một triệu Hỗn Độn tệ! Dương Thiên có được 100 ngàn Hỗn Độn tệ, một Hỗn Độn tệ tương đương với một triệu Vũ Trụ tệ. Nói cách khác Dương Thiên hiện tại đã có khoản tiền 100 tỷ Vũ Trụ tệ khổng lồ. Hắn lần này trở về, cũng là mua vô số tài nguyên, nâng cao thực lực tổng thể của trái đất, thế nhưng những tài nguyên này cũng chỉ tiêu phí một chút tiền tài của hắn mà thôi, không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn. Tiền của Dương Thiên hiện tại thậm chí còn vượt qua tổng tài phú của ba đại đế quốc Ngân Hà. Dương Thiên lẳng lặng ngồi xếp bằng trên mặt đất, lĩnh ngộ pháp tắc hệ hỏa, tranh thủ sớm nắm giữ thức thứ hai của khống chế hỏa diễm. Đương nhiên, hắn cũng không có bỏ tu luyện những pháp tắc khác như pháp tắc hệ thủy, pháp tắc thời gian, luyện hồn cảnh, mỗi ngày đều rút ra một chút thời gian tu luyện, lĩnh ngộ. "Tiểu Thiên, không hay rồi! Em gái con xảy ra chuyện!" Đang lúc Dương Thiên đang tu luyện, đột nhiên, Thẩm Tân Lan kinh hoảng hô to vang lên. Dương Thiên nghe được lời nói của Thẩm Tân Lan, ngừng tu luyện, trong nháy mắt đi ra khỏi phòng. Đại sảnh, San San sắc mặt tái nhợt ngồi một chỗ, cánh tay phải của cô lại biến mất, trên mặt còn có mấy vết thương, nhìn qua rất là khủng bố, trên người tràn đầy vết máu, cả người vô cùng thê thảm. Ở bên cạnh cô, trên người một con Đại Ưng cao tới ba mét cũng đầy vết thương, cánh còn bị gãy một đoạn. "Cô ơi, cô làm sao vậy?" Bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ bé của An An có nước mắt, tràn đầy vẻ kinh hoảng nhìn cô của mình. "An An, cô không đâu cháu!" San San miễn cưỡng lộ ra một tia tươi cười, nhưng lại ảnh hưởng đến vết thương trên người. Không khỏi cảm thấy một trận đau đớn. “San San!” Dương Thiên đi tới. “Anh!" San San nhìn thấy Dương Thiên, nước mắt trên mặt lại trực tiếp chảy ra. Cánh tay phải của cô bị mất, khuôn mặt của cô gần như bị biến dạng hoàn toàn. “Đừng nói chuyện!" Trên mặt Dương Thiên tràn đầy nghiêm túc, sau đó tay phải huy động, trong tay hắn lập tức xuất hiện một quả màu đỏ. Dương Thiên trực tiếp đưa quả này đến bên miệng San San. “Mau ăn, hấp thu linh lực!” Dương Thiên trực tiếp nói. San san không do dự, và sau đó nuốt quả vào. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, vết thương trên mặt San San dần dần phai nhạt, cánh tay phải hoàn toàn đứt gãy lại mọc ra da thịt mới. Dương Thiên cũng trực tiếp ném một quả màu đỏ cho Đại Ưng. Đại Ưng nuốt vào, thương thế trên người cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được phục hồi như cũ. Ước chừng qua nửa giờ sau, cánh tay phải hoàn toàn đứt gãy của San San lại hoàn toàn mọc ra một cánh tay mới. "Oa! Cô ơi, cánh tay của cô mọc ra rồi kìa?" Trên mặt An An còn lưu lại nước mắt, lúc này lại tò mò nhìn cánh tay mới mọc ra của cô mình. Trong mắt Dương San cũng có vui sướng, cô vốn tưởng rằng cánh tay phải của mình sẽ mất đi, không nghĩ tới hiện tại lại một lần nữa mọc ra. "Anh, đây là linh quả gì vậy? Có thể cho em thêm mấy quả không?" Dương San nhìn Dương Thiên nói. "Trong này còn có mười quả, ngoài ra còn có các loại linh quả khác, tác dụng của linh quả cũng đều chỉ rõ."