Khuôn mặt Ngưng Tuyết có vẻ đấu tranh. "Tâm Diệt nói đúng, ở lại sẽ không có bất cứ hi vọng nào!" Dương Thiên gào lên. Tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, Dương Thiên không quan tâm cái khác, nhưng hắn nhất định bảo đảm tiếp tục sống sót. Hắn không giống những người này, đây có thể là ảo cảnh, nhưng hắn lại là chân thực. Dương Thiên đưa Ngưng Tuyết nhanh chóng rời đi, còn nhóm sáu người Tâm Diệt hoàn toàn ngăn cản người của năm đại chủng tộc phía trước mặt. "Ầm!" "Ầm!" Trên bầu trời, truyền đến sáu luồng âm thanh cực lớn, từng khí thế khổng lồ bỗng nhiên bộc phát. Thậm chí Dương Thiên cảm nhận thấy dao động khổng lồ này. Dương Thiên quay đầu lại nhìn, khẽ nắm chặt nắm đấm, toàn bộ sáu người Tâm Diệt lựa chọn tự bạo, tạm thời ngăn cản bước chân của năm đại chủng tộc. ... Ở một nơi trên hành tinh vắng vẻ, có hai bóng người đứng đó. Chính là hai người Dương Thiên và Ngưng Tuyết. "Hiên Dật, chúng ta nhất định phải báo thù!" Ngưng Tuyết nhìn Dương Thiên, khuôn mặt hiện vẻ phẫn nộ. Dương Thiên nhìn người con gái trước mắt, lúc này hắn cũng hoàn toàn biết mình đang ở đâu. Bây giờ thân phận của hắn là Hiên Dật thuộc Nhân tộc, người trước mắt chính là Ngưng Tuyết của Nhân tộc, nhưng bây giờ Nhân tộc đã bị năm đại chủng tộc khác tiêu diệt, bây giờ toàn bộ nhân tộc chỉ còn lại hai người cuối cùng là hắn và Ngưng Tuyết. Nhìn dáng vẻ Hiên Dật với khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt của Ngưng Tuyết cuối cùng phát hiện ra chỗ không thích hợp, Hiên Dật trước đây chính là người thù hận năm đại chủng tộc nhất, bây giờ Nhân tộc dường như bị tiêu diệt, nhưng Hiên Dật trước mặt lại không hề đau thương. Theo như trước đây, Hiên Dật chắc chắn càng tức giận hơn cô ta. "Ngươi không phải Hiên Dật, ngươi là ai?" Ánh mắt Ngưng Tuyết lập tức lộ vẻ cảnh giác, nhìn người thanh niên trước mắt, quát hỏi. "Không sai, ta không phải là Hiên Dật, ta là Dương Thiên". Mặc dù Dương Thiên hết sức che đậy, nhưng vẫn bị Ngưng Tuyết phát hiện ra. Nhưng mà, hắn cũng không có ý định che giấu. Dương Thiên kể mọi chuyện mà mình trải qua cho Ngưng Tuyết nghe, bao gồm chuyện hắn đến từ thế giới bên ngoài, đang vượt qua cửa ải. Không biết thế nào, hắn cũng không muốn giấu diếm người con gái trước mắt. "Ngươi nói, toàn bộ những gì ngươi trải qua đều là ảo cảnh?" Ánh mắt Ngưng Tuyết hiện vẻ khó tin: "Chúng ta đều đang ở trong ảo cảnh?" "Đúng vậy, đây là ảo cảnh, ta là Dương Thiên, vào trong ảo cảnh này trở thành Hiên Dật". Dương Thiên nói. "Ha ha, nực cười!" Ngưng Tuyết lại cười khẩy rồi nói: "Hiên Dật, từ sau khi tỉnh lại, người liền biến thành người khác! Năm đại chủng tộc quả thực mạnh mẽ, nhưng chúng ta có thể tiếp tục phát triển bản thân, làm gì phải bịa ra một câu chuyện đáng cười như vậy". "Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi?" Dương Thiên nói. "Lẽ nào không phải?" Ngưng Tuyết nhìn Dương Thiên, sau đó trong tay xuất hiện một thần châu đang phát ra ánh sáng kì lạ và nói: "Đây là Thần châu Hỗn Độn ngươi cho ta! Thần châu Hỗn Độn này có ý thức của nó, chỉ có ta và Hiên Dật mới có thể nhận được sự công nhận của nó, nếu ngươi không phải Hiên Dật, vậy nó chắc chắn sẽ không để ngươi chạm vào nó. Ngươi dám không?" Ngưng Tuyết nhìn Dương Thiên, lạnh lùng nói. Lúc lời nói của Ngưng Tuyết vừa vang lên, xung quanh dường như trở nên yên tĩnh. Dương Thiên nhìn Thần châu Hỗn Độn trong tay Ngưng Tuyết, khuôn mặt bình tĩnh, sau đó đưa hai tay của mình ra. Mặc dù không biết tại sao mình lại trở thành Hiên Dật, nhưng hắn chính là Dương Thiên, không phải Hiên Dật, khí tức linh hồn của hai người chắc chắn có một chút khác biệt. Nếu Thần châu Hỗn Độn thật sự như lời Ngưng Tuyết nói, có ý thức của mình, vậy thì chắc chắn hắn sẽ không được sự công nhận của Thần châu Hỗn Độn. Hắn liền giơ tay phải của mình ra, sau đó thử nắm lấy Thần châu Hỗn Độn. Cuối cùng, Dương Thiên tiếp xúc với Thần châu Hỗn Độn, một tia khí tức ấm áp truyền đến, qua ngón tay của Dương Thiên lan truyền khắp người, sau đó thần châu Hỗn Độn lại trực tiếp bay ra khỏi lòng bàn tay của Ngưng Tuyết, đến trước người Dương Thiên, vây quanh Dương Thiên, quay tròn xung quanh, thậm chí Dương Thiên có thể cảm nhận được từng dao động vui mừng truyền đến từ Thần châu Hỗn Độn. "Cái gì?" Khuôn mặt Dương Thiên hiện vẻ ngạc nhiên, rõ ràng hắn không phải Hiên Dật, tại sao Thần châu Hỗn Độn lại thân thiết với hắn như vậy. "Ha ha!" Ngưng Tuyết cười khẩy nói: "Hiên Dật, ngươi sợ hãi năm đại tộc quần, ta không trách ngươi, chúng thật sự mạnh mẽ. Thế nhưng, ngươi lại che giấu nỗi sợ hãi của mình, muốn phủ nhận tên của ngươi, ta xem thường ngươi! Thù hận của Nhân tộc thì một mình ta có thể báo thù! Ngươi tặng Thần châu Hỗn Độn cho ta, bây giờ ta trả lại cho ngươi!" Ngưng Tuyết nói xong, cắt đứt liên hệ với thần châu Hỗn Độn rồi xoay người rời đi. Một tầng quang văn màu xanh quấn quanh cô ta, thân thể cô ta đi xa trong nháy mắt. "Vù vù..." Thần châu Hỗn độn nhìn bóng người rời đi của Ngưng Tuyết liền muốn đuổi theo, nó phát ra dao động để thúc giục Dương Thiên đuổi theo Ngưng Tuyết. Nhưng Dương Thiên lại không có động tĩnh gì. Lúc này khuôn mặt hắn đầy vẻ ngờ vực, tại sao thần châu Hỗn Độn này lại thân thiết với hắn như vậy? Bỗng nhiên, Dương Thiên sững sờ, ánh sáng bảy màu của Thần châu Hỗn Độn nhấp nháy, hắn mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình. Dương Thiên phất tay phải, trước mặt hắn xuất hiện một mặt phẳng giống như chiếc gương khổng lồ, có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của hắn. Hắn sững sờ nhìn bóng người trong mặt phẳng này.