Bảy năm trước. Một khu vực trên dãy núi Thanh Dương, Khúc Hân mặc đồ màu lam nhìn vào sơn động phía trước với vẻ tò mò, ở đó tản ra một cỗ khí tức vô cùng âm u và đen tối. "Ở đây là đâu? Hình như rất thần bí, sau khi trở về phải nói cho cha và nhóm Vũ Linh biết, nếu ở đây có bảo vật gì, chúng ta sẽ phát triển hơn". Khuôn mặt Khúc Hân đầy vẻ vui mừng. Hôm nay cô ta vì đuổi theo một con thỏ lông dài thuộc cảnh giới cấp Tinh Vực, chuẩn bị chăn nuôi, nhưng lại vô tình đụng phải một cơ quan, rơi vào trong đó. Phát hiện ra một sơn động phía trước. Cô ta nhìn vào sơn động, trực giác mách bảo cô ta, ở đây chắc chắn không bình thường. Tại vì, cô ta cảm thấy trong sơn động này hình như có gì đang hấp dẫn mình, cô ta chỉ cần đi vào trong đó sẽ trở nên mạnh hơn. Khúc Hân không dễ dàng leo ra khỏi sơn động này, sau đó tìm kiếm một hồi lâu, rốt cuộc mới tìm được đường trở về bộ lạc của mình. Cô ta nở nụ cười vui vẻ, trong tay còn cầm một hạt châu màu xanh kì lạ, đó là thứ cô ta vô tình có được mấy tháng trước, hạt châu này có thể hấp thu linh hồn của cô ta, sau đó hình thành linh hồn phân thân, cô ta có thể nhìn thấy một phần trăm của kết cấu pháp tắc hoàn chỉnh, tốc độ tu luyện của cô ta lập tức nâng cao, hầu như không có bình cảnh nào ở cấp Tinh Chủ, tu vi đột phá không ngừng. "Bây giờ mình lại đột phá thêm một cảnh giới, đã đạt đến bậc năm cấp Tinh Chủ, cha và nhóm Vũ Linh ca chắc chắn rất vui mừng". Thiếu nữ mỉm cười nói. "Mình có được hạt châu thần bí này, theo tốc độ bây giờ, sau này mình chắc chắn có thể đột phá thành cường giả cấp Hắc Động! Đến lúc đó, nếu Vũ Linh ca lại đột phá, bộ lạc của mình có ba cường giả cấp Hắc Động, hoàn toàn có thể tiến vào trong thành Thủy Nguyên, Đại Tráng, Tiểu Vũ, Tiểu Đình cũng có thể an toàn lớn lên, không cần trải qua một cuộc sống đầy lo lắng”. Thiếu nữ nghĩ đến đây, khuôn mặt nở nụ cười càng lớn: "Nếu trong sơn động này có một số bảo vật, thực lực của bộ lạc vẫn có thể nâng cao nhanh chóng". Thiếu nữ rất hưng phấn, bước nhanh chân hơn, ở đằng xa chính là khu vực của bộ lạc Khúc Nham. Bỗng nhiên, Khúc Hân sững sờ. Ở phía xa, Bộ lạc Khúc Nham chiếm diện tích mười nghìn km vuông không còn nữa, trước mặt cô ta chỉ là một đống hoang tàn rộng lớn. "Xảy ra chuyện gì?" Khúc Hân hoảng loạn một lúc lâu, khuôn mặt lộ vẻ nôn nóng. Cô ta cuống quít chạy đến đống đổ nát. Bỗng nhiên ánh mắt cô ta ngơ ngác, cô ta nhìn thấy một cánh tay ở đằng xa. Chỉ có điều cánh tay đó toàn là vết máu. "Không!" Nước mắt lập tức chảy xuống trên khuôn mặt của Khúc Hân, cô ta vội vàng chạy đến, sau đó liên tục đào bới. Một lúc lâu sau, một cơ thể bị dập nát được đào ra. "Vũ Linh ca!" Khuôn mặt Khúc Hân đầy nước mắt, lúc này ánh mắt Vũ Linh mang vẻ giận dữ, không cam tâm, nhưng thân thể bị dập nát, hoàn toàn mất đi khí tức. Khúc Hân nhìn về đống hoang tàn mười nghìn km vuông, ánh mắt bỗng nhiên lộ vẻ vô cùng điên loạn, không ngừng đào bới. Mặc dù đống đổ nát rộng lớn, nhưng bây giờ thực lực Khúc Hân đạt đến bậc năm cấp Tinh Chủ, tốc độ đào bới rất nhanh. Sau ba tiếng, trên đống đổ nát rộng lớn, Khúc Hân đứng đó nhưng hai mắt lại vô thần. Trước mặt cô ta, từng thi thể nằm trên mặt đất, Khúc Nham, Vũ Linh, Đại Tráng, Tiểu Vũ... Mấy chục nghìn thi thể, toàn bộ đều mất đi khí tức sinh mệnh, tất cả đều là người của bộ lạc Khúc Nham. Phía bên trên phế tích to lớn là những thi thể đang nằm thẳng, ước chừng khoảng mấy chục ngàn người, hoàn toàn mất đi khí tức của sinh mệnh. Đôi mắt Khúc Hân không ngừng rơi nước mắt. “Tại sao lại như vậy?”, Khúc Hân cảm thấy trong tim vô cùng đau khổ, nhìn những người thân quen thuộc hoàn toàn biến thành những thi thể tàn tạ và lạnh băng. Một ngày trước, bộ lạc của cô ta vẫn là một bộ lạc hoàn chỉnh, có cuộc sống ổn định nhất trong các bộ lạc, không những thế thực lực còn tăng lên càng ngày càng nhanh. Vũ Linh đã đạt đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong, Khúc Nham cũng bắt đầu chuẩn bị tài nguyên để Vũ Linh có thể đột phá lên cấp Hắc Động mà không có bất kỳ nỗi lo nào. Tuy nhiên, thời gian một ngày ngắn ngủi, bộ lạc Khúc Nham đã phát sinh biến lớn. Bi thương ập đến đột ngột, cả người Khúc Hân như mất đi một nửa linh hồn, cô ta đứng dậy, trông như một cái xác không hồn, từ từ đi đến bên cạnh những thi thể kia. “Tinh linh linh…” Đột nhiên, một hồi chuông trong trẻo vang lên. Khúc Hân ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, bên dưới chân của cô ta là một cô bé chỉ chừng bảy tám tuổi đang nằm thẳng, nhìn có vẻ còn rất nhỏ, bện tóc đuôi ngựa hai bên, chỉ có điều đã triệt để mất đi khí tức của sinh mệnh. Trong tay của cô bé còn nắm một cái chuông nhỏ. “Tiểu Vũ, đây là cái chuông mà Tiểu Hân tỷ tặng cho các muội, bất cứ khi nào gặp nguy hiểm thì hãy lắc cái chuông nhỏ này, Tiểu Hân tỷ và Vũ Linh ca sẽ nhanh chóng đến bên cạnh muội, muội nhớ chưa?” “Vâng! Tiểu Hân tỷ tỷ, Tiểu Vũ nhớ rồi ạ.” …