Nàng có thể nghĩ thông suốt được Đổng Thư Thư bị ai lợi dụng, cũng có thể rõ được vì sao Nạp Lan Thần Dật lại giả vờ không biết gì cả. Nhưng nàng lại không hiểu, vì sao Nạp Lan Thần Dật lại có thể chắc chắn Tây Nhạc sẽ không liên minh cùng Bắc Mạc. Dù sao Tây Nhạc và Bắc Mạc luôn qua lại rất tốt, hơn nữa với tình hình bây giờ, liên minh cùng Bắc Mạc mới là lựa chọn duy nhất.
Nhưng nhìn hành động của Hạ Văn Cử, nếu hắn để Đổng Thư Thư nói ra chuyện Tây Nhạc đã liên minh cùng Bắc Mạc, ý muốn Nạp Lan Thần Dật đối phó với Tây Nhạc trước thì liền chứng minh lựa chọn của Tây Nhạc đúng như Nạp Lan Thần Dật đã nói, không liên minh với Bắc Mạc, nếu không Hạ Văn Cử cũng không cần tính toán đồng minh của mình chứ.
Chỉ là trong truyện này có nguyên do nào đó khiến cho Tây Nhạc không liên minh với Bắc Mạc. Trong lòng Nam Ức Tịnh nghi hoặc, đương nhiên cũng hỏi ra, câu trả lời của Nạp Lan Thần Dật lại khiến nàng không khỏi thổn thức, một chữ tình, quả thật khó giải thích cũng như khống chế nhất trên đời này.
Năm đó dung mạo Mộ Dung Nguyệt khuynh thành, tài hoa nổi bật. Không chỉ Nam Vũ và Nạp Lan Đức yêu nàng, đến ngay cả Da Luật Tề nhỏ hơn nàng mười tuổi cũng yêu nàng.
Năm đó Da Luật Tề vẫn chỉ là Thái tử Tây Nhạc, chưa được đăng cơ. Khi đi sứ sang Nam Hải thì gặp được Mộ Dung Nguyệt, sau đó liền vừa gặp đã yêu, tình cảm thắm thiết. Nhưng Mộ Dung Nguyệt lại một lòng yêu Nam Vũ, chỉ coi Da Luật Tề là đệ đệ của mình. Về sau khi Mộ Dung Nguyệt bị Nam Vũ dâng cho Nạp Lan Đức, Da Luật Tề từng muốn dẫn Mộ Dung Nguyệt rời đi nhưng lại bị nàng từ chối.
Nàng nói nàng không đành lòng chậm trễ Da Luật Tề. Vè sau Mộ Dung Nguyệt mang thai đứa con của Nạp Lan Đức, lúc đó lại bị Hạ Sính Đình hạ độc, trong lúc hấp hối đã phái người đi báo tin cho Da Luật Tề, cầu hắn thay nàng chăm sóc tốt Nạp Lan Thần Dật.
Mà quả thật Da Luật Tề cũng thâm tình, chỉ vì một câu nói của Mộ Dung Nguyệt mà âm thầm phái ngườ bảo vệ Nạp Lan Thần Dật, thậm chí còn phái người đi tìm lão môn chủ Đường Môn chế độc cho Nạp Lan Thần Dật. Mà Nạp Lan Thần Dật mười tuổi khi đó liền biết được vị Gia Luật thúc thúc này, cũng biết đây là người duy nhất ngoại trừ phụ hoàng đối tốt với bé.
Da Luật Tề không chỉ làm như vậy vì Mộ Dung Nguyệt, ngoại trừ chăm sóc Nạp Lan Thần Dật, hắn còn vì Mộ Dung Nguyệt mà thu lại dã tâm của mình, hắn không cần tranh đoạt thiên hạ gì cả, bởi vì Nạp Lan Thần Dật muốn, con của Mộ Dung Nguyệt muốn, cho dù phải chắp tay dâng lên cả Tây Nhạc thì có sao?
Lúc trước khi hắn còn là Thái tử đã có thể nguyện ý vứt bỏ thân phận Thái tử Tây Nhạc để đi tha hương với Mộ Dung Nguyệt nhưng Mộ Dung Nguyệt lại không đồng ý. Hiện tại dù cho hắn đã làm Hoàng đế Tây Nhạc, hắn vẫn không thay đổi tấm lòng nguyện ý làm mọi thứ vì nàng một giây một phút nào.
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói xong mà không khỏi lộ vẻ cảm động, đây là phải thâm tình đến đâu mới để cho một nam tử làm ra những chuyện như vậy? Khuynh đảo tấm lòng Hoàng đế ba nước, đủ để thấy năm đó Mộ Dung Nguyệt là người tài hoa trác tuyệt ra sao, dung nhan khuynh thành ra sao.
Nhưng thông minh xinh đẹp như nàng, cớ sao lại yêu người như Nam Vũ? Nạp Lan Đức và Da Luật Tề ưu tú còn đối với nàng thâm tình hư vậy, nàng lại không nhìn thấu.
"Cho dù phụ hoàng và Gia Luật thúc thúc thâm tình như vậy, trong lòng mẫu phi vẫn chỉ có Nam Vũ, ngay cả khi chết vẫn luôn miệng gọi tên ông ta. Phụ hoàng cũng bởi vì điều này giận lây sang mẫu hậu nàng, mới muốn Nam Hải đưa con tin đến Đông Lâm." Nạp Lan Thần Dật cũng cực kỳ tôn trọng Da Luật Tề, cũng vô cùng cảm động với tình cảm Da Luật Tề dành cho Mộ Dung Nguyệt, hắn nói với Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh nghe vậy cũng vô cùng cảm thán. Có lẽ đây chính là tình yêu đi, không có đúng sai, một khi đã yêu liền không thể quay đầu. Mặc dù biết không phải chàng, vẫn vì yêu mà bất chấp nhiều như vậy.
Nếu nàng không đến làm con tin ở Đông Lâm, không gặp Nạp Lan Thần Dật thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Đây có tính là ông trời an bài không?
"Mẫu hậu nói ta chính là đề bù ông trời dành cho bà, mà nàng lại chính là món quà tốt nhất ông trời ban cho ta." Nạp Lan Thần Dật vươn tay nắm lấy bả vai Nam Ức Tịnh, chân thành thâm tình nói.
Nam Ức Tịnh câu môi, nhẹ nhàng ôm lấy Nạp Lan Thần Dật. Cả đời này có thể yêu chàng bầu bạn bên chàng, cũng chính là đền bù ông trời dành cho nàng đi.
Nạp Lan Thần Dật đối với Đổng Thư Thư phản bội giả vờ không biết, mà Tây Nhạc cũng không thể hiện lập trường liên minh cùng Đông Lâm hay Nam Hải, chỉ phái Hách Liên Nghi Huyên qua đây, nghĩ cách giải thích cho Nạp Lan Thần Dật về Tây Nhạc.
Hách Liên Nghi Huyên truyền đạt lại suy nghĩ của hoàng đế Tây Nhạc cho Nạp Lan Thần Dật. Gia Luật Tề nói hiện tại hắn sẽ không xác định lập trường, có thể giảm bớt cảnh giác của Hạ Văn Cử, đến thời khắc mấu chốt còn có thể nhanh chóng giúp đỡ một chút. Đương nhiên Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật không có ý kiến, vốn bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Nam Ức Tịnh nhìn Hách Liên Nghi Huyên, tuy khi nói chuyện với nàng vẫn vô cùng thân thiết nhưng trên môi cũng không còn nụ cười ngọt ngào trước kia, trên trán còn có buồn bã khó xua tan. Nam Ức Tịnh không khỏi vươn tay cầm tay Hách Liên Nghi Huyên, hỏi "Huyên tỷ tỷ có chuyện gì sao?"
Hách Liên Nghi Huyên đươc bàn tay ấm áp của Nam Ức Tịnh nắm lấy, nâng mắt liếc nhìn Nam Ức Tịnh, muốn nói lại thôi. Nàng nên nói như thế nào đây? Hiện giờ chắc chắn Bắc Mạc đã là địch của Đông Lâm. Hiện tại Đông Lâm, Nam Hải, Tây Nhạc âm thần gắn bó một thuyền, dù cho Bắc Mạc có cường thịnh như trước thì cũng không phải là đối thủ, mà với tính tình của Hạ Văn Cử sẽ không buông tha.
Hắn không buông tay, Thiên Thần cũng tuyệt đối không phản bội hắn. Đến lúc đó khi xung đột vũ trang, nàng nên bảo vệ Thiên Thần như thế nào? Nnàng đã từng nói đùa nếu một ngày nàng và Thiên Thần đối địch nhau, thật không ngờ câu này lại thành lời truyền sấm.
"Nghi Huyên tỷ tỷ đang lo lắng cho an toàn của Thiên Thần?" Nam Ức Tịnh nhìn thoáng qua Hách Liên Nghi Huyên, trong mắt hiện lên hiểu rõ. Hiện giờ ba nước đã âm thần kết minh, chỉ còn đánh chiếm được Bắc Mạc thôi là có thể thống nhất thiên hạ. Lúc này còn khiến Hách Liên Nghi Huyên lo lắng như vậy thì sợ rằng chỉ có Thiên Thần thôi.
Hách Liên Nghi Huyên thấy Nam Ức Tịnh nói thẳng ra tâm tư của mình cũng không giấu diếm, cười cười với nàng, nói "Ngày thường tuy nhìn Thiên Thần bất cần đời nhưng tính tại lại vô cùng ngang bướng, một khi khai chiến, hắn tất sẽ sống chết cùng Hạ Văn Cử."
Ngụ ý rất dễ hiểu, nếu Bắc Mạc thật sự bị diệt, Thiên Thần sẽ thề sống thề chết bảo vệ đến giây cuối cùng.
"Muội đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này." Nam Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên nói, môi lộ ra nụ cười giảo hoạt. Thiên Thần là người tài có thể dùng, lại là người trong lòng của Hách Liên Nghi Huyên, sao nàng có thể trơ mắt nhìn Thiên Thần chết cùng Bắc Mạc?
Sẽ thề sống thề chết đến giây cuối cùng sao? Nếu như nàng không cho hắn cơ hội sống chết bảo vệ Bắc Mạc, nàng tin tưởng Thiên Thần sẽ không cổ hủ đến nỗi Bắc Mạc bị diệt mà vẫn lấy thân hi sinh cho tổ quốc đi.
Hách Liên Nghi Huyên nghe Nam Ức Tịnh nói chắc nịch, ánh mắt sáng lên, lập tức nắm vai Nam Ức Tịnh, vui mừng hỏi "Quỳnh Lạc muội muội thực sự có cách nào tốt sao?"