Chuyện Nam Vân Hàm chết ở ngay trong cung mình rất nhanh liền đưa tới một trận phong ba.
Thân phận của Nam Vân Hàm mặc dù so sánh thì không cao quý hơn Nam Tú Cầm, mẹ đẻ Vân phi của nàng cũng không bằng Liễu quý phi nhận được thánh sủng như vậy, cũng không giống hoàng hậu có thân phận cao quý nhưng ở trong đông đảo nữ tử hậu cung mà có thể làm đến cấp bậc phi tử này thì cũng là không nhiều rồi.
Mà Nam Vân Hàm mặc dù so ra kém với thân phận và địa vị của Nam Tú Cầm cùng Nam Hương Vận, nhưng ở trong đông đảo công chúa cũng coi như tương đối xuất chúng rồi. Vì vậy nàng vô duyên vô cớ chết ở tẩm cung của mình tự nhiên đưa tới sự chú ý của Nam vũ.
Vân phi sau khi biết tin Nam Vân Hàm qua đời thì càng thêm khóc đến chết đi sống lại, nàng thê thê thảm thảm kéo tay áo bào của Nam Vũ, quỳ trên mặt đất mà vừa khóc nói với Nam Vũ, “Hoàng thượng, nô tì cũng chỉ có duy nhất một nữ nhi! Hoàng thượng, ngài nhất định phải thay nô tì làm chủ, thay Vân Hàm báo thù!”
Nam Vũ đối với Vân phi mặc dù không sủng ái như đối với Liễu quý phi nhưng dù sao cũng là nữ nhân của hắn nên tự nhiên sẽ có mấy phần tình cảm, huống chi Nam Vân Hàm vô cớ chết ở trong cung như vậy không chỉ đơn giản là một đứa con gái của hắn đã chết mà càng thêm nói rõ có người đã miệt thị UY NGHIÊM của Nam Hải!
Ngày hôm nay Thái Tử Bắc Mạc cùng Linh Vương Gia Tây Nhạc đều ở đế đô Nam Hải, nếu chuyện này không thể xử lý tốt thì chẳng phải là để bọn họ vô duyên vô cớ chê cười sao? Vì vậy, hắn là nhất định phải tra ra là ai giết Nam Vân Hàm, mang người đó ra công lý!
“Hoàng thượng đang phái người điều tra là ai đã giết công chúa Vân Hàm.” Doãn Lưu Quang thấy Nam Ức Tịch ngồi một mình ở trong đình viện thì liền cất bước đi tới bên cạnh Nam Ức Tịch, tròng mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn nàng.
Nếu hắn không đoán sai thì Nam Vân Hàm hẳn là do Nam Ức Tịch giết. Chỉ là sau khi nàng về phủ thì vẫn ngồi ở trong đình viện mà không nói lời nào, nhìn dáng vẻ hình như không tìm được thuốc giải, có lẽ là bởi vì chỗ Nam Vân Hàm không có thuốc giải nên Nam Ức Tịch mới có thể nhất thời tức giận mà động thủ giết nàng thôi.
Nam Ức Tịch nghe được lời nói của Doãn Lưu Quang thì khẽ trừng mắt mắt, trong mắt là cuồng ngạo vô cùng và không chút để ý, nàng làm như cực kỳ khinh thường nói “Hắn muốn tra liền tra. Coi như hắn tra được Nam Vân Hàm là ta giết thì sẽ như thế nào?!”
“Nàng...” Doãn Lưu Quang nghe được lời nói của Nam Ức Tịch thì chân mày không khỏi cau lại càng chặt hơn, nhìn dáng vẻ của Nam Ức Tịch là đã chuẩn bị tốt để cùng Nam Hải vạch mặt rồi sao? Nàng cứ như vậy không chờ đợi được mà muốn cùng Nam Hải đứng ở phía đối lập sao? Khi nàng trợ giúp Huyền Lăng đối phó Nam Hải thì có thể quan tâm đến cảm thụ của hắn không?!
Nam Ức Tịch cũng không biết trong lòng Doãn Lưu Quang có nhiều ý nghĩ như thế, nàng còn tưởng rằng Doãn Lưu Quang đang chỉ trích nàng nên giết chết Nam Vân Hàm nên nàng không khỏi nhíu lông mày, giọng điệu có chút lạnh nói “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không nên giết chết nàng sao? Nàng trăm phương ngàn kế muốn hại ta, bây giờ còn làm hại Tiểu Tuyết nằm ở trên giường. Nếu không tìm được hoa Tang Linh thì Tiểu Tuyết sẽ chết! Nàng chẳng lẽ không nên đền mạng sao?!”
Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịch nói thì trên mặt không khỏi hiện ra một tia áy náy. Hắn vẫn luôn hiểu rõ tính khí của Nam Ức Tịch, không phải sao? Mặc dù nàng nhìn thì lạnh lùng bất thường, đối với cái gì cũng đều là dáng vẻ chẳng hề để ý nhưng là đối với người nàng quan tâm thì nàng sẽ dùng hết tất cả để bảo vệ. Hôm nay Nam Vân Hàm đả thương Tiểu Tuyết, Nam Ức Tịch đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Ta biết rõ người nào có hoa Tang Linh.” Doãn Lưu Quang giả vờ như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó mà nói với Nam Ức Tịch.
Tằm độc cực kỳ hiếm thấy, mà trong thuốc giải tằm đọc lại có một vị hoa Tang Linh cũng giống như vậy mà hết sức hiếm thấy. Muốn đi tìm hoa Tang Linh đương nhiên cũng không phải không tìm được, chỉ là Tiểu Tuyết đã trúng độc hai ngày, nếu không mau chóng tìm được hoa Tang Linh thì khi độc lại kéo dài sẽ tổn thương đến cơ thể của Tiểu Tuyết, hơn nữa trong vòng bảy ngày nếu không giải độc được thì độc này chính là vô giải rồi.
Nam Ức Tịch đã điều động cả người của Ma cung đi tìm hoa Tang Linh nhưng hoa Tang Linh không có nơi cố định, lại cực kỳ thưa thớt nên trong vòng bảy ngày rốt cuộc có thể tìm được hay không thì còn là một vấn đề. Vì vậy nàng mới có thể nôn nóng như thế, hôm nay lại nghe Doãn Lưu Quang nói biết người nào có hoa Tang Linh thì nàng tự nhiên là cực kỳ mừng rỡ.
“Người nào có vậy?!” Nam Ức Tịch đứng phắt dậy từ trên ghế, đã qua hơn nửa ngày nhưng vẫn không chút tin tức nào về hoa Tang Linh, nàng cũng không biết người của Ma cung đến cuối cùng có thể trong thời gian bốn ngày còn lại mà tìm được hoa Tang Linh hay không.
Hiện tại nếu Doãn Lưu Quang biết người có hoa Tang Linh, chuyện kia cũng liền dễ làm hơn nhiều. Nàng tự nhiên có thể bỏ tiền đi mua, nếu như thực không lấy được thì nàng liền cứng rắn tranh đoạt, nàng nhất định đoạt lấy được hoa Tang Linh.
“Hữu Tướng Lam Cẩn Du.” Doãn Lưu Quang khẽ nhíu nhíu mày, nói với Nam Ức Tịch.
Hoa Tang Linh ngoài việc có thể giải tàm độc độc thì còn có tác giữ hoa cỏ tươi lâu. Nếu đặt hoa cỏ xung quanh hoa Tang Linh, vậy liền có thể giữ hoa cỏ không héo rũ.
Doãn gia vốn là có một cây hoa Tang Linh, nhưng bốn năm trước Lam Cẩn Du cầm trọng kim cầu xin hắn bán hoa Tang Linh cho hắn ta, hắn liền đem hoa Tang Linh cho Lam Cẩn Du. Vốn là còn chưa từng muốn, hôm nay nghe Nam Ức Tịch lại nói tới hoa Tang Linh, hắn mới nhớ tới hình như chỗ Lam Cẩn Du có một cây.
Chỉ là không biết hoa Tang Linh đến tột cùng còn ở trong phủ Lam Cẩn Du hay không cũng, cùng không biết Lam Cẩn Nguyệt đặt nó ở nơi nào. Nhìn dáng vẻ Lam Cẩn Du hỏi hắn muốn có hoa Tang Linh thì chắc phải có cực quan trọng cách dùng, vậy thì hắn sẽ như thế nào mà dễ dàng giao hoa Tang Linh cho Nam Ức Tịch đây?
Mà thôi với tính tình của Nam Ức Tịch, nếu là Lam Cẩn Du không chịu giao ra hoa Tang Linh, Nam Ức Tịch sẽ phải cứng rắn tranh đoạt thôi. Đến lúc đó quan hệ giữa Nam Ức Tịch cùng Nam Hải chẳng phải là càng thêm bế tắc? Mặc dù hắn biết cuối cùng sẽ có một ngày phải đối mặt chuyện Nam Ức Tịch cùng Nam Hải trở mặt, nhưng hắn lại buồn cười muốn duy trì hòa bình ngoài mặt một thời gian.
“Lam Cẩn Du?!” Nghe được Doãn Lưu Quang nói, trong mắt Nam Ức Tịch lướt qua một tia giễu cợt, không nghĩ tới thật sự có chuyện nói oan gia ngõ hẹp như vậy. Hoa Tang Linh thế nhưng lại ở trong tay Lam Cẩn Nguyệt? Xem ra nàng không thể không phút chút công phu để có thể lấy được hoa Tang Linh rồi.
Nhưng mà nếu biết vị trí của hoa Tang Linh, việc này không nên chậm trễ, nàng tự nhiên là muốn nhanh đi tìm Lam Cẩn Du.
Nhã gian tầng ba Tiên Hương lâu. Nam Ức Tịch ngồi bên trong, nhìn vẻ mặt trước sau như một lười biếng mà không chút để ý, nhưng mà nếu cẩn thận nhìn mắt nàng thì liền có thể từ bên trong thấy được mấy phần lo âu và nóng nảy.
Lam Cẩn Du mặc một bộ cẩm bào màu xanh da trời, nhìn rất nhã nhặn cao quý. Trong mắt của hắn hàm chứa mấy phần nghi ngờ mà cau mày hỏi, “Không biết Cung chủ hẹn ta đến đây là có chuyện gì?”
Trước vì lấy được bảo tàng trong tay Nam Ức Tịch, bọn họ vậy mà phải dùng hết biện pháp để đến gần Nam Ức Tịch. Nhưng Nam Ức Tịch lại mềm không được mà cứng cũng không xong, làm cho hắn chán nản rất nhiều. Hôm nay thế nhưng Nam Ức Tịch lại chủ động hẹn hắn tới đây, ngược lại thật sự là có chút kỳ quái.
Chẳng qua hiện nay Thiên Mạc cùng Tây Nhạc đều có ý muốn Nam Ức Tịch hòa thân, hôn sợ của Nam Ức Tịch người này hẳn là trốn không thoát rồi. Coi như hiện tại nàng chịu cùng bọn họ hợp tác, gả cho Nam Dận thì hắn sợ là cũng không có biện pháp ngăn cản Thiên Mạc cùng Tây Nhạc.
“Ta nghe nói trong tay ngươi có một cây hoa Tang Linh?” Nam Ức Tịch nhàn nhạt lướt qua mặt của Lam Cẩn Du, trong mắt lóe lên một tia hận ý như có như không, nàng thu lại vẻ mặt mà cau mày hỏi.
Lam Cẩn Du thiếu nàng thì nàng tự nhiên sẽ đòi lại. Thế nhưng việc cấp bách là phải cứu Tiểu Tuyết, về phần nợ nần của Lam Cẩn Du cùng Nam Hải với nàng thì nàng tự nhiên sẽ từ từ tính toán rõ ràng!
Lam Cẩn Du nghe được lời nói của Nam Ức Tịch thì không khỏi nhíu lông mày, kinh ngạc cùng nghi ngờ trong mắt càng đậm. Nam Ức Tịch hẹn hắn tới đây, chính là vì hoa Tang Linh? Phải biết là hoa Tang Linh ngoại trừ giữ hoa cỏ thì hình như không có tác dụng đặc biệt nào khác, coi như hoa Tang Linh cực kỳ hiếm thấy nhưng cũng không phải thứ có giá trị liên thành gì đó.
“Không biết Cung chủ muốn hoa Tang Linh với mục đích gì?” Lam Cẩn Du tự nhiên thoải máu bên bàn chỗ Nam Ức Tịch, vén lên áo bào mà ngồi xuống, nhíu mày hỏi.
Con ngươi đen như mực của Nam Ức Tịch mang theo vài phần không kiên nhẫn, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Giải độc.”
Giải độc? Hoa Tang Linh có thể giải tàm độc, hắn ngược lại biết. Chỉ là tàm độc này cực kỳ hiếm thấy, nhưng không biết là ai trúng tàm độc mà có thể khiến Nam Ức Tịch chủ động tới tìm hắn. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với tính tình của Nam Ức Tịch thì nàng vô cùng cuồng ngạo cũng không phải người thích nhờ người khác giúp đỡ. có thể làm cho Nam Ức Tịch nguyện ý mở miệng này thì đương nhiên quan hệ của nàng với người trúng độc không phải là ít đâu.
“Không biết là người phương nào trúng độc?” Lam Cẩn Du giả bộ nghi hoặc, nhíu mày mà hỏi. Hoa Tang Linh này hắn tự nhiên là không thể nào cho Nam Ức Tịch, sở dĩ hắn hỏi nhiều như vậy vì chỉ muốn hiểu rõ xương sườn mềm của Nam Ức Tịch, xem một chút người có thể làm cho nàng quan tâm như thế rốt cuộc là ai.
Nghe Lam Cẩn Du thừa nhận trong tay hắn có hoa Tang Linh thì Nam Ức Tịch không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng sợ nhất chính là trong tay Lam Cẩn Du đã không còn hoa Tang Linh nữa. Hiện giờ đã biết hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du thì nàng tự nhiên có biện pháp để có được nó.
Khóe môi hiện lên tươi cười, Nam Ức Tịch lạnh nhạt nhìn Lam Cẩn Du mà giải thích “Nha hoàn Tiểu Tuyết của ta đang trúng tằm độc, giải dược lại chỉ thiếu một bông hoa Tang Linh.”
Tiểu Tuyết?! Đó là cái nha hoàn thường xuyên đi theo nàng sao?!
Cái người nha hoàn kia nhìn giống như không có chỗ nào đặc biệt mà vì sao Nam Ức Tịch lại quan tâm với nàng như vậy? Lam Cẩn Du có chút kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo nồng đậm nghi hoặc.
Nữ tử này rõ ràng là cô gái tàn nhẫn cùng lạnh lùng nhất mà hắn từng gặp nên đáng lẽ phải đối với cái gì cũng không quan tâm chứ. Nhưng mà nàng lại coi trọng tính mạng của một người nha hoàn như vậy, thậm chí không tiếc hạ mình để tìm đến hắn, cuối cùng là nàng thực lãnh tâm lãnh tính hay chỉ là giấu đi tình cảm chân thật quá sâu?
“Thật sự phải xin lỗi cung chủ rồi. Tuy ta có hoa Tang Linh này nhưng mà ta lại dùng nó để giữ gìn một thứ đối với ta rất quan trọng bởi vậy nên ta chỉ sợ không thể giao hoa Tang Linh cho cung chủ rồi. Mà mặc dù hoa Tang Linh này hiếm thấy nhưng mà không phải là không tìm thấy được, tin tưởng lấy thế lực của Ma Cung thì muốn tìm hoa Tang Linh cũng không khó đi?” Lam Cẩn Du thu hồi nghi ngờ trong mắt, nho nhac lịch sự nói với Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch nghe Lam Cẩn Du nói xong mà quả thực muốn trực tiếp thưởng cho Lam Cẩn Du một cái bàn tay! Hắn đây là tính toán cái gì chứ? Hỏi nàng lâu như vật nhưng cuối cùng lại nói với nàng không thể đưa cho nàng hoa Tang Linh?
Lấy thế lực Ma Cung muốn tìm được hoa Tang Linh đương nhiên không khó, chỉ là muốn trong vòng bốn ngày tìm đươc hoa Tang Linh thì không thể nắm chắc được. Nàng không thể đánh cược tính mạng của Tiểu Tuyết được.
Nhịn xuống tức giận, Nam Ức Tịch giương mắt mà lạnh lùng nhìn Lam Cẩn Du chăm chú, hỏi từng chữ “Ngươi muốn thế nào thì mới bằng lòng giao hoa Tang Linh ra?”
Lam Cẩn Du nghe vậy thì vẻ kinh ngạc trong mắt không khỏi càng thêm nồng đậm. Cung chủ Ma Cung đây là đang cùng hắn trao đổi điều kiện sao? Nàng thế nhưng vì tính mạng của một nha hoàn mà có thể làm được như vậy?
Nhưng mà không phải là hắn cố ý làm khó bị cung chủ Ma Cung này mà là xác thực hoa Tang Linh đối với hắn mà nói có tác dụng vô cùng quan trọng.
Cả đời này của hắn đều cấp cấp doanh doanh lợi cùng quyền thế, cho dù cưới Nam Tú Cầm nhưng mà hắn đối với Nam Tú Cầm không có chút tình cảm nào. Mà Nam Tú Cầm gả cho hắn lâu như vậy nhưng vẫn không có sinh con nên hắn cũng không có được cái gì gọi là cha con.
() cấp cấp doanh doanh: nóng vội, nôn nóng, thường xuyên không ngừng muốn. Cấp cấp doanh doanh hình dung dáng vẻ luôn muốn cầu danh lợi của con người.
Cả đời này của hắn chỉ yêu suy nhất một nữ tử, đó chính là Nam Ức Tịch. Nhưng mà vào bốn năm trước khi Nam Ức Tịch sắp gả cho hắn lại chết oan uổng. Về cái chết của Nam Ức Tịch, hắn cũng không rõ rành được chuyện bên trong lắm, chẳng qua hoàng hậu và hoàng thượng đều nói nàng vì bệnh tật liền bất đắc kỷ tử mà đột ngột chết thôi.
Dù rằng hắn biết rõ ràng là Nam Ức Tịchthật ra không bị bệnh đi nhưng mà đối với hoàng thượng và hoàng hậu mà nói, hắn lại không dám nói ra nghi ngờ của mình. Hắn đến tẩm cung của Nam Ức Tịch thì chỉ tìm được một đóa hoa mẫu đơn, trên đóa hoa có dùng nước mực viết tên của hắn.
Nam Ức Tịch cho tới nay đều cực kỳ thích hoa mẫu đơn mà đóa hoa mẫu đơn này lại là thứ duy nhất mà Nam Ức Tịch để lại cho hắn, hắn tự nhiên là muốn giữ gìn thật tốt. Vì thế hắn mới đi tìm Doãn Lưu Quang mà lấy một số tiền lớn để mua hoa Tang Linh, giữ gìn đóa hoa này ở trong một cái tráp thật tốt.
Cái tráp này vẫn luôn được hắn đặt ở hốc tối trong phòng, ngay cả Nam Tú Cầm cũng không biết. Mỗi khi hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn sẽ lấy cái tráp ra mà nhìn một chút, giống như nhìn đóa hoa mẫu đơn đó thì hắn có thể nhìn thấy lúm đồng tiền tươi đẹp hồn nhiên của cô gái đó.
Bởi vậy mà dù thế nào hắn cũng không muốn đưa hoa Tang Linh cho Cung chủ Ma Cung. Bởi vì nếu hắn giao hoa Tang Linh này ra thì hoa mẫu đơn sẽ héo rũ rất nhanh, như vậy hồi ức cuối cùng về Nam Ức Tịch của hắn cũng sẽ tan biến mất.
Nhưng mà nếu Cung chủ Ma Cung thật sự thật lòng muốn trao đổi, ngược lại hắn có thể cân nhắn một chút, dùng đóa hoa Tang Linh kia đổi lấy bảo tàng Ma Cung. Nếu có thể lấy được bảo tàng Ma Cung thì chuyện nâng đỡ Nam Dận thượng vị () sẽ liền trở nên dễ dàng rồi, chỉ cần Nam Dận thượng vị thì quyền thế và danh lợi của hắn tất nhiên sẽ đạt điến đỉnh cao.
() thượng vị: lên ngôi báu.
Tuy hắn đối với Nam Ức Tịch có tình cảm cũ nhưng mà nếu so sánh với quyền thế cùng danh lợi vô biên thì vẫn kém một chút.
“Ý tứ của Cung chủ là đồng ý cùng Lam mỗ làm một cái giao dịch rồi sao?” Lam Cẩn Du nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt hàm chứa ánh sáng cùng tính kế, cực kỳ nhã nhặn nói.
Nam Ức Tịch nhìn Lam Cẩn Du nhã nhặn với ánh mắt trần trụi tính toán cùng bị quyền thế lợi ích mê muội thì trong mắt nàng hiện lên một tia chán ghét cùng hận thù, nhưng lại thu lại tính tình mà lạnh lùng nói: “Nói đi. Ngươi muốn cái gì?”
Chỉ cần nàng có thể cứu được tính mạng của Tiểu Tuyết thì thay Lam Cẩn Du làm chút việc cũng không tính là gì. Chỉ là nàng sợ Lam Cẩn Du lại bắt nàng lấy bảo tàng Ma Cung ra trao đổi với hoa Tang Linh. Nếu như nàng thật sự có bảo tàng thì cũng thôi đi, nhưng mà trong tay nàng căn bản không có bảo tàng gì hết thì lấy cái gì để trao đổi đây?
“Bảo tàng Ma Cung.” Lam Cẩn Du nhìn thẳng vào mắt Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo trần trụi tính toán cùng khao khát, nói từng chữ một.
Đôi mắt Nam Ức Tịch đột nhiên trầm xuống. Qủa nhiên là bảo tàng Ma Cung, dã tâm của Lam Cẩn Du thật đúng là không nhỏ.
Khuôn mặt NƯT thay đổi, trên dung nhan trắng tuyết đẹp đẽ giống như có thể kết thêm một tầng băng lạnh, Nam Ức Tịch nhìn Lam Cẩn Du mà trầm giọng nói “Ngoại trừ bảo tàng Ma Cung ra.”
Lam Cẩn Du giống như đối với câu trả lời của Nam Ức Tịch cũng không ngoài ý muốn, theo hắn nghĩ thì làm sao tính mạng một nha hoàn nhỏ sao có thể trân quý hơn so với bảo tàng Ma Cung? Cung chủ Ma Cung đương nhiên sẽ không đồng ý trao đổi, thực ra trong lòng hắn có chút mâu thuẫn, dù sao đóa hoa mẫu đơn kia cũng là thứ cuối cùng mà Nam Ức Tịch để lại mà hắn có thể tưởng niệm đến nàng.
Nhưng mà từ xưa tới nay, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, làm sao hắn có thể bị tình yêu nam nữ chi phối? Nếu như hắn quả thật bị tỉnh yêu nam nữ chi phối thì trước kia hắn đã mở miệng không đồng ý cưới Nam Tú Cầm rồi.
“Hoa Tang Linh đối với ta mà nói là vô cùng quý giá. Nhưng mà nếu cung chủ mở miệng thì ta liền cho Cung chủ chút mặt mũi, chỉ cần cung chủ đồng ý thay ta giết Nam Khởi thì ta liền giao hoa Tang Linh này ra cho Cung chủ.” Lam Cẩn Du nhíu nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia tàn nhẫn mà nói với Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch nghe vậy thì hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên giãy dụa và mâu thuẫn. Có thể không cần bảo tàng Ma Cung mà đổi lấy hoa Tang Linh đương nhiên là vô cùng tốt nhưng mà muốn nàng đi giết Nam Khởi sao?
Muốn nàng tự tay giết cái người Nam Khởi đã đợi ở sân trước cửa nhà nàng trong ngày tuyết đó sao?! Muốn nàng vì cứu Tiểu Tuyết mà lấy tính mạng của Nam Khởi người đã ở lại mà thành thật sảng khoái uống với nàng để đổi?!