Cuồng Hoan Đi! Loài Người

chương 103: quyết định

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc Trọng Phong ngủ, Tống Tân tới phòng bếp nấu chút cháo.

Đây là lần hiếm hoi Trọng Phong ngủ, mà cô tỉnh.

Tống Tân vốn cũng muốn nghỉ một lát, nhưng nhắm mắt lại không thấy chút buồn ngủ nào. Cô ngồi bên giường Trọng Phong, giống như anh trước kia yên tĩnh bảo vệ cô.

Chưa tới ba tiếng, Trọng Phong đã tỉnh rồi.

Anh mở mắt ra nhìn thấy Tống Tân ngồi bên cạnh, đôi mắt chậm rãi chớp chớp hai cái, khóe môi cong lên, nở nụ cười.

Tống Tân cười hỏi: “Anh tỉnh ngủ rồi hả? Thấy thế nào?”

Trọng Phong ngồi dậy, gật đầu, đưa tay vò vò tóc, mới lên tiếng: “Thì ra sau khi tỉnh ngủ là cảm giác thư thái như vậy.”

“Đúng thế.” Tống Tân đứng lên nói: “Nhưng thoải mái thì cũng phải dậy thôi. Em hầm cháo xong rồi, dậy ăn thôi.”

Trọng Phong lập tức xuống giường đi rửa mặt đánh răng, mà bây giờ là giờ đêm.

Uống cháo xong, Tống Tân và Trọng Phong cùng nhau ra ngoài, lái xe rời trấn, đến bãi cỏ ngắm sao.

Sau khi trò chơi kết thúc thì Trái đất không có gì khác trước, đêm hè trăng sáng trời đầy sao. Bãi cỏ thỉnh thoảng vang lên tiếng dế kêu, mặt đất hơi ẩm ướt tỏa ra mùi đất. Được ngồi ngắm sao trên cánh đồng rộng bát ngát quả thực là chuyện rất hạnh phúc.

Nhưng Tống Tân dẫn Trọng Phong đến đây không đơn giản chỉ để anh thưởng thức cảnh đêm hè.

Cô trải tấm vải xuống đất, ngồi nói chuyện với Trọng Phong mấy phút, anh liền cảm nhận được một cảm giác khác của con người. Đó là…. Ngứa.

Muỗi trên bãi cỏ rất nhiều. Hai người mới tới không lâu đã từ bốn phương tám hướng bu đến.

Trọng Phong bị muỗi đốt vào cổ, phản ứng đầu tiên chính là ngạc nhiên trợn tròn mắt che chỗ bị đốt. Anh nói với Tống Tân: “Thật kỳ lạ, đây là cảm giác gì? Trên da không thoải mái.”

Tống Tân nén cười nói: “Anh nghe xem, xung quanh có tiếng gì?”

Trọng Phong nghiêng đầu, yên lặng nghe một lát, chợt nói: “Là muỗi, cho nên cảm giác này chắc là ngứa rồi.”

Sau đó anh bật cười, dùng ngón tay gãi gãi cổ, nói: “Nhưng trong cơ thể tôi không có máu, chúng nó uổng công thôi.”

Mà Tống Tân không cười nổi nữa, bởi vì mục tiêu của đàn muỗi đã chuyển hết sang cô.

Hai người đành đứng dậy đi tản bộ. Bước trên bãi cỏ dày mềm mại dưới ánh trăng, cách đó không xa là một dòng suối nhỏ, ánh sao phản chiếu dưới mặt nước cũng lay động theo gợn sóng lăn tăn.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng dế kêu cùng tiếng bước trên mặt cỏ lạo xạo.

Trọng Phong dường như nhận ra Tống Tân cũng đang muốn anh cảm nhận được cảm giác này, thái độ cực kỳ thoải mái sung sướng.

Hai người đi đến bờ suối, Tống Tân nhìn bóng trăng tan ra trong nước rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói: “Tối nay ánh trăng rất đẹp, xem ra chúng ta chọn đúng ngày rồi.”

Trọng Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn trăng. Dưới ánh trăng mờ, đôi mắt anh sâu thẳm hơn rất nhiều, gần như không nhìn ra màu đỏ. Ngược lại, ánh trăng vàng nhạt phản chiếu trong đồng tử, khiến đôi mắt anh thêm phần rực rỡ.

Anh yên lặng ngắm nhìn ánh trăng một lát, khóe miệng dần dần cong lên một độ cong hoàn mỹ, sau đó quay đầu nhìn Tống Tân, cười: “Gió cũng rất dịu dàng.”

Tống Tân sửng sốt, cúi đầu nhìn mặt nước, khẽ ho một tiếng: “Bây giờ không có gió.”

Trọng Phong bước lên một bước, nhìn ảnh phản chiếu của hai người dưới nước, chậm rãi giơ tay đặt lên ngực, khẽ nói: “Không phải gió thổi.”

Tống Tân nhìn bóng hình cao lớn dưới nước, hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”

Trọng Phong cười khẽ, quay đầu nhìn cô: “Chúng ta về thôi, tôi muốn về nhà.”

“Đợi đã.”

Tống Tân lấy ra chiếc di động thật lâu không dùng, vòng sang phải Trọng Phong, dùng tay trái cầm tay phải anh, sau đó giơ di động lên, chụp lại một tấm.

Trong tấm ảnh có một con suối nhỏ, vầng trăng sáng, những vì sao, và hai bóng người phản chiếu xuống dòng nước gợn sóng.

Bóng hình đong đưa dường như có thể đột nhiên tan biến bất cứ lúc nào. Nhưng ít ra trong tấm hình này, hai bóng hình ấy sẽ luôn luôn đứng cạnh nhau, vĩnh viễn không bao giờ biến mất.

Trọng Phong muốn về, bọn họ liền về nhà.

Trên đường về Tống Tân có cảm giác anh dường như không quá vui, có lẽ là vì… tiếng đã sắp kết thúc.

Sau khi về nhà Trọng Phong vào phòng bếp, lấy dao cắt một vết lên ngón tay mình. Mặc dù không chảy máu, nhưng anh cuối cùng cũng cảm nhận rõ ràng được cái gì là đau.

Tống Tân biết vết thương nhỏ như vậy sẽ khỏi nhanh nên không ngăn cản. Nhưng cắt xong thì anh buồn bã nói: “Tôi biết con người bị thương sẽ có người quan tâm giúp họ thổi vết thương, tôi cũng muốn.”

Tống Tân bị anh chọc cười, kéo ngón tay anh tới khẽ thổi hai cái, cười nói: “Anh thích thì cứ nói, trước kia muốn làm vậy cũng cũng được mà.”

Trọng Phong cười: “Vậy từ nay về sau chuyện này giao cho em.”

Tống Tân lắc đầu: “Em lại mong từ nay về sau anh không bị thương.”

Trọng Phong đưa tay xoa đầu cô: “Không sao, bị thương cũng không đau.”

“Còn chút thời gian nữa, anh không muốn đi ra ngoài thật sao?” Tống Tân hỏi.

Trọng Phong gật đầu: “Tôi đã cảm nhận được tất cả cảm giác tốt đẹp nhất trong những loại cảm giác của con người rồi, không cần nhiều hơn nữa.”

“Vậy sao?” Tống Tân có chút không tin: “Chẳng lẽ bị muỗi cắn là cảm giác ưa thích của anh à?”

Trọng Phong cười tít cả mắt: “Phải, là cảm giác ưa thích.”

Anh dừng một chút, lại nói: “Em ngủ đi, tôi sẽ yên lặng bảo vệ em giống như trước đây.”

“Em không ngủ được.” Tống Tân nói, “Cơ hội hiếm có như vậy, em không thể dùng để ngủ.”

Trọng Phong nghĩ ngợi một lát lại nói: “Chúng ta trò chuyện đi.”

Tống Tân gật đầu, ngồi xuống sofa, vỗ vỗ bên cạnh, hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”

Anh có vẻ cẩn thận, thử thăm dò: “Tôi muốn biết quá khứ của em, có được không? Nếu như không muốn nói cũng không sao cả.”

Tống Tân yên lặng một lát mới lên tiếng: “Không sao, em có thể nói hết cho anh. Chỉ là câu chuyện này rất nhàm chán, không có gì đáng kể cả.”

Trọng Phong bật cười: “Tôi cứ muốn nghe.”

“Được…” Tống Tân ngẫm nghĩ, nói: “Khi còn quá nhỏ không nhớ nữa, kể từ năm bốn năm tuổi nhé. Ba em là người làm ăn, mẹ là giáo viên tiểu học, gia đình em…”

Cô chậm rãi nói, Trọng Phong ngồi bên yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc đưa ra những phản ứng khác, nhưng không hề ngắt lời Tống Tân.

Mà Tống Tân đã nhiều năm không nhắc tới biến cố khi còn bé với người khác rồi.

Bây giờ nhắc lại trong tim vẫn đau đớn như thắt lại, nhưng cô không khóc nữa.

Nói đến đây, vẻ mặt Trọng Phong cũng trở nên buồn bã, nắm tay cô an ủi.

Sau đó cuộc sống của cô không có gì để kể. Ban đầu vì mất người thân mà bị đồng học cười nhạo cô lập, cuộc sống ngày nào cũng như ngày nào.

Tính cách cô trở nên hướng nội quái gở, từ không kết bạn được biến thành không muốn kết bạn. Ngày ngày đeo tai nghe nghe nhạc, vẽ tranh, gần như không có gì đáng nhắc tới.

Đến khi vào đại học, cô đăng truyện của mình lên mạng. Cũng ký hợp đồng vẽ bộ truyện đầu tiên, cuộc sống mới có chút thay đổi.

Trọng Phong đột nhiên hỏi: “Có ai theo đuổi em không? Em xinh đẹp như vậy, nhất định có.”

Tống Tân cười khẽ, lắc đầu nói: “Cấp ba về trước em luôn một thân một mình. Sau đó lên đại học mới tình cờ nghe người khác nói trước kia có người thích em, nhưng thấy em trầm lặng không nói không rằng nên không ai nói với em cả.”

Trọng Phong hỏi: “Đại học thì sao?”

“Đại học à… Đúng là có.” Tống Tân nhớ lại, cười nói: “Có người em đã không nhớ rõ mặt, nhưng có một người ấn tượng rất sâu. Anh ấy rất cố chấp, theo đuổi em hơn một năm.”

“Vậy em đồng ý không?” Trọng Phong tiếp tục ép hỏi.

Tống Tân lắc đầu: “Không, anh ấy tràn đầy sức sống như ánh mặt trời, một mình cũng có thể nói liên mồm. Dù em hờ hững thì anh ấy vẫn có thể tự nói tự trả lời. Em cảm thấy mình và anh ấy không thích hợp.”

Trọng Phong có phần không hiểu: “Nhưng người nói nhiều và người ít nói không phải vừa khéo bù trừ sao.”

“Không phải.” Tống Tân khẽ thở dài, “Cái này cũng tùy người, có đôi khi không phải bù trừ, rất mệt mỏi.”

Anh lại hỏi: “Vậy em thích người như nào?”

Tống Tân nhìn anh, cười nói: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, muốn làm phóng viên à?”

Trọng Phong vò đầu: “Tôi chỉ muốn biết thôi.”

“Chắc là thành thục.” Tống Tân nói: “Có lẽ do em mất cha mẹ quá sớm, cho nên thích người lớn tuổi hơn, trưởng thành nghiêm túc thông minh cơ trí.”

Trọng Phong cụp mắt, gật đầu nói: “Dường như hoàn toàn trái ngược với tôi, em luôn nói tôi ngốc. Vậy cũng tốt, có thể chăm sóc cho em. Chờ trò chơi kết thúc, em nhất định sẽ gặp được người như vậy.”

“Nhưng đây cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.” Tống Tân cười, cúi đầu nói: “Có đôi khi con người ngay cả tâm tư của bản thân còn không đoán được. Rất nhiều người đều như vậy, trước khi gặp được người trong lòng thì tưởng tượng ra rất nhiều điều kiện, nhưng có lẽ người khiến họ rung động lại hoàn toàn trái ngược với ảo tưởng.”

Trọng Phong chớp mắt, cười nói: “Em là cô gái tốt, trước kia cũng đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, cho nên về sau sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ gặp được người tốt nhất.”

Tống Tân ngáp một cái, lắc đầu nói: “Những thứ chuyện linh tinh này em chưa nghĩ đến, em chỉ hi vọng… Nếu như em sống đến cuối cùng, anh cũng có thể ở lại.”

“Nhưng tôi không muốn ở lại.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio