Người chơi khác đều miễn cưỡng đồng ý, nhưng Tống Tân biết trong lòng bọn họ kỳ thật không muốn phối hợp.
Không phải không muốn hoàn thành trò chơi mà là không muốn nằm ở trạng thái bị động như vậy.
Bọn họ tản ra, về phòng mình, rồi lại không hẹn mà cùng lặng lẽ trở ra khi Tống Tân và Đại Hào về phòng. Mục đích đương nhiên là đi tìm ả béo hỏi manh mối.
Chỉ cần hỏi ra manh mối thì không cần nghe lời Tống Tân và Đại Hào nữa.
Nhưng ngay sau đó, tất cả người chơi đều bất lực trở về.
Ả béo vốn bị Đại Hào làm thương cổ họng, hơn nữa bà ta còn cố tình tỏ ra nghiêm trọng, giả vờ muốn nói nhưng không phát ra tiếng được trước mặt người chơi khác. Khiến bọn họ nôn nóng không thôi nhưng lại không làm gì được.
Có người đi tìm giấy và bút cho bà ta viết nhưng bà ta vẫn lắc đầu, như thể mình không biết chữ.
Các người chơi thật sự hết cách, đành phải về phòng.
Trong lúc ấy, Tống Tân sắp xếp lại tình hình trước mắt, cũng nói cho Đại Hào kế hoạch của mình.
Buổi chiều giờ hơn, Tống Tân đã đói bụng đến mức khó chịu, liền xuống tầng tìm trái cây ăn. Lúc mở cửa đi ra ngoài thì thấy hành lang trống rỗng, tất cả các phòng đều đóng cửa, cực kỳ yên tĩnh.
Cô quay đầu nhìn Trọng Phong, vừa đi xuống tầng vừa dùng âm lượng bình thường nói: “Trong phòng bếp hình như có táo, không biết đã bị lấy hết chưa, em sắp chết đói rồi.”
Cô nói xong còn chưa đi đến đầu cầu thang đã nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa. Tống Tân quay đầu lại thấy người chơi hói đầu kia mở cửa ra nhìn xung quanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta cười cười, hỏi: “Đi xuống tìm ăn à?”
Tống Tân gật đầu: “Đúng vậy, đói quá, chắc là mọi người cũng thế.”
“À, vậy cô đi mau đi.” Nói xong anh ta rụt về, đóng cửa lại.
Tống Tân đã đạt tới mục đích, ngẩng đầu cười với Trọng Phong sau đó bước nhanh xuống lầu.
Xuống khỏi cầu thang đi lên một đoạn là quầy đón khách. Ả béo nằm trong phòng mình, cho nên nơi này không có ai.
Tống Tân cẩn thận nhìn xung quanh, thấy thực sự không có ai mới cầm quyển sổ đăng ký đặt trên quầy lên.
Cô không mở ra xem mà giấu luôn vào nhẫn không gian.
Làm xong chuyện này, cô thở phào một hơi, rồi mới quay vào phòng bếp.
Cô đói bụng thật.
Sở dĩ bây giờ mới xuống tầng làm chuyện này chính là vì chờ đến khi đói bụng. Nếu lấy cớ đói bụng xuống tầng quá sớm thì người chơi khác sẽ dễ dàng phát hiện ra cô đang nói dối.
Lúc này, Tống Tân đi trước Trọng Phong nên cô vào phòng bếp trước. Lại bất ngờ phát hiện Trần Tiểu Vân đang ở trong bếp xắt rau.
Cô ta nhìn thấy Tống Tân tới, cười nói: “Bữa trưa mọi người đều không ăn hết thức ăn, cho nên tôi tự tay làm. Tuy là không ngon, nhưng dù sao cũng sạch sẽ hơn.”
Tống Tân cũng cười lại với cô ta, gật đầu nói: “Khéo quá, tôi vốn định tìm táo ăn ăn tạm, nếu được ăn cơm sớm thì tôi giúp cô một tay nhé.”
Kỳ thật cô lo Trần Tiểu Vân rất có thể thuộc phe gián điệp này sẽ hạ độc vào đồ ăn.
Trong những trò chơi như thế này, phe gián điệp thường có những quy tắc riêng mà người chơi bình thường không được biết. Dựa theo manh mối ả béo cung cấp, Tống Tân cho rằng, gián điệp rất có khả năng sẽ chủ động giết hại người chơi.
Bởi vì người chơi sau khi chết sẽ biến thành gián điệp mới. Chỉ cần bọn họ giết đủ nhiều người chơi thì phe gián điệp chắc chắn sẽ thắng.
Có điều, khi người chơi bị biến đổi thành gián điệp thì người này cũng đã không còn là mình lúc trước nữa. Chứ không tất cả mọi người bị đồng hóa thành gián điệp, phe gián điệp thắng, thì trò chơi lần này sẽ không có ai chết à.
Cho nên trong trò chơi lần này, quy tắc của phe gián điệp chắc hẳn là có thể tùy ý git chết người chơi bình thường mà không bị trừ điểm. Hơn nữa, sau khi người chơi chết sẽ bị NPC thay thế, giúp gián điệp đầu tiên trở thành người thắng.
Trần Tiểu Vân này ít nhất có % xác suất đã biến thành phe gián điệp rồi. Tống Tân sao dám để mình cô ta ở đây nấu cho người chơi ăn chứ?
Trong lúc hai người họ rửa rau, Trần Tiểu Vân chủ động trò chuyện với Tống Tân.
Cô ta nói: “Ngày đầu tiên đã sắp qua rồi mà chúng ta còn chưa có manh mối nào về gián điệp, tôi thực sự có hơi lo lắng.”
Tống Tân phụ họa ừ một tiếng, cô ta lại ngừng tay quay đầu hỏi Tống Tân: “Manh mối bà béo kia nói cho cô rất quan trọng sao? Manh mối này có thể giúp chúng ta tìm ra gián điệp không?”
Tống Tân cúi đầu tách lá cải, bình tĩnh nói: “Đương nhiên có thể, cho dù không thể lập tức tìm ra gián điệp, ít nhất cũng có thể giúp chúng ta tìm được đối tượng đáng nghi nhất.”
Cô nói xong bỗng hỏi: “Vết thương của cô thực sự khỏi rồi sao? Một đạp kia của Đại Hào dường như rất mạnh mà.”
Trần Tiểu Vân mỉm cười lắc đầu, nói: “Không sao rồi, lúc ấy tuy rằng đau hôn mê, nhưng tỉnh lại liền không có cảm giác gì nữa. Hơn nữa…… Hách Kiến luôn ở bên chăm sóc, tôi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Còn phải cảm ơn Đại Hào mới đúng.”
Tống Tân cười cười, không đáp.
Nếu lúc trước sự nghi ngờ của cô với Trần Tiểu Vân là %, thì bây giờ là %.
Cô vốn còn nghĩ tới một khả năng là thẻ đạo cụ chữa trị, Trần Tiểu Vân khỏe lại rất có thể là nhờ đạo cụ. Nhưng những lời Trần Tiểu Vân nói lúc này đã chứng minh cô ta chưa từng sử dụng thẻ đạo cụ chữa trị nào cả.
Vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, nghe ra là giọng nữ, vậy chỉ có thể là Dương Nhã Lệ.
Tống Tân quay đầu nhìn về phía cửa, thấy cô ta cười tủm tỉm từ ngoài đi vào.
Ánh mắt cô ta chạm phải ánh mắt Tống Tân, cười nói: “Bảo sao người máy trí năng kia lại ngồi một mình trong đại sảnh, hóa ra Tiểu Viện ở đây.”
Tống Tân cười cười: “Bọn tôi định tự nấu bữa tối.”
“Tôi cũng định thế.” Dương Nhã Lệ nhìn rau dưa trên thớt, ảo não nói: “Xem ra tôi tới muộn rồi. Giờ chỉ còn mỗi bước xào rau là xong rồi.”
Trần Tiểu Vân cười nói: “Cô có thể đảm nhận bước này, tôi làm không ngon.”
Dương Nhã Lệ nhìn về phía Tống Tân: “Không thành vấn đề, nhưng liệu Tiểu Viện có muốn bộc lộ tài năng không?”
“Không muốn.” Tống Tân đáp ngay: “Tôi thích đứng xem người khác làm hơn.”
Tóm lại cô nhất định sẽ không rời khỏi đây trước.
Dương Nhã Lệ cũng nằm trong đối tượng tình nghi vì Hách Kiến vào phòng cô ta.
Nhưng tình huống này có rất nhiều khả năng, ví dụ như bọn họ muốn tìm người đáng tin tạo thành một đội cùng nhau hoàn thành trò chơi.
Cho nên Tống Tân tuy rằng có chút nghi ngờ Dương Nhã Lệ, nhưng cô ta chỉ đáng nghi hơn những người chơi khác một chút mà thôi.
Dương Nhã Lệ nghe Tống Tân nói vậy liền vén tay áo lên rửa tay, sau đó đi đến bên bàn lật xem đống gia vị rồi bật bếp nóng chảo chuẩn bị nấu.
Trần Tiểu Vân cũng không đi ra ngoài, mà đứng cạnh bệ bếp cười nói: “Tôi ở đây giúp một tay, tuy là không biết nấu nhưng đưa đ ĩa đưa thìa tôi vẫn giúp được.”
“Được, vậy cảm ơn cô trước.” Dương Nhã Lệ cười, đổ dầu vào chảo.
Chẳng mấy chốc trong phòng bếp đã tràn ngập khởi mùi khói dầu. Cô ta bỏ cải trắng vào chảo, vừa đảo vừa lớn tiếng nói: “Hy vọng hôm nay có thể tìm ra gián điệp. Cái nơi chết tiệt này ở thêm ngày nữa thì ngay cả cải trắng cũng không còn mà ăn.”
Dương Tiểu Vân phụ họa, Tống Tân chỉ đứng cách họ một khoảng, yên lặng nhìn cải trắng trong chảo.
Nhưng hai người họ dường như không muốn để cô đứng yên đó. Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Dương Nhã Lệ liền quay đầu nhìn cô, nói tiếp: “Này, Tiểu Viện, không phải tôi lắm chuyện nhưng tôi thực sự tò mò, cô và Đại Hào…… Đã quen nhau từ trước, hay mới gặp nhau trong trong trò chơi? Tôi cảm thấy anh ta có hơi hung dữ, cô không sợ anh ta sao?”
Tống Tân cũng không muốn trả lời câu hỏi kiểu này, liền nói: “Chuyện không giúp gì được cho trò chơi, tôi không muốn nhiều lời.”
“Giờ đang rảnh mà, nói chuyện phiếm vài câu thôi.” Dương Nhã Lệ cho cải trắng đã xào xong ra đ ĩa, cúi đầu ngửi mùi hương, rồi mới nhìn về phía Tống Tân: “Nhưng cô không nói cũng không sao, dù sao tôi vẫn nhìn ra được, quan hệ của hai người nhất định không bình thường.”
Tống Tân mắng thầm trong lòng, gật đầu nói: “Cô nói gì cũng đúng.”
Dương Nhã Lệ cười khẽ, nói: “Tính cách cô cũng khá giống anh ta đấy, nhưng dịu dàng hơn nhiều.”
Đúng lúc này giọng Đại Hào đột nhiên vang lên bên ngoài phòng bếp: “Ồ, có người đang xào rau à? Thơm phết.”
Trần Tiểu Vân cười cười: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Đại Hào đi đến, liếc Tống Tân một cái, hỏi: “Cô đứng trơ ra đây làm gì?”
Tên này nói câu nào cũng gợi đòn cả, Tống Tân âm thầm hít một hơi, mới đáp: “Anh tới đây làm gì?”
“Hỏi thừa, không có việc gì ai tới đây làm gì.” Đại Hào nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, sau đó đưa tay vỗ bụng, nói: “Đói tỉnh, xuống tìm ăn. Không ngờ mấy người chăm chỉ vậy. Cơm nấu xong chưa?”
Trần Tiểu Vân cười: “Xào xong rau, cơm chưa chín, nồi cơm điện vừa mới nhảy lên giữ ấm, phải chờ thêm một lát.”
Đại Hào nhìn thoáng qua cô ta, sau đó dịch bước đến bên Tống Tân, khom lưng ghé vào tai cô hỏi: “Ai xào?”
Tống Tân hơi mỉm cười: “Trần Tiểu Vân.”
Đại Hào chớp chớp mắt, khẽ ho một tiếng, đứng dậy nói: “Nếu còn chưa chín thì tôi ăn tạm quả táo đã.”
Anh ta cầm quả táo đã nhăn vỏ, vừa chê vừa rửa, sau đó cắn một miếng to, trừng Tống Tân: “Tôi muốn ăn đồ cô nấu, mau đi làm đi, nếu không ông đây xử lý cô!”
Trọng Phong lập tức chạy vào phòng bếp, tay phải nắm chuôi đao, cảnh giác nhìn chằm chằm Đại Hào.
Tống Tân cũng bó tay, nói với Trọng Phong: “Không sao, anh đừng lo lắng.”
Đại Hào hừ lạnh một tiếng: “ nghe thấy liền lập tức chạy vào, đâu sao không tới?”
ló đầu ra từ sau lưng Trọng Phong: “Tôi đây.”
Đại Hào lúc này mới vừa lòng, gặm táo đi ra cửa. Đi được vài bước lại quay đầu lườm Tống Tân: “Cô đi nấu đi, ông đây chỉ ăn đồ cô nấu, biết chưa? Tôi ra đại sảnh chờ, nhanh cái tay lên.”
“……” Tống Tân cạn lời. Tên này là sợ đồ ăn có độc, nhưng lại nói cái kiểu mập mờ như vậy, ánh mắt Dương Nhã Lệ nhìn cô rõ ràng thay đổi rồi kia kìa.
Nhưng dù vậy bọn họ vẫn phải vào xem.
Loại chuyện khổ sai này Tống Tân không muốn làm. Cô lựa chọn phòng bếp và đại sảnh, chậm rãi lượn qua lượn lại giữa hai nơi này, giả vờ cẩn thận quan sát thật lâu. Định chờ những người khác lục soát hết phòng ở tầng rồi mới qua xem.
Dù sao… Cô cũng biết thừa thứ ban đêm sẽ xuất hiện là cái gì, cũng biết nó sẽ xuất hiện ở nơi nào.