Dựa theo gợi ý trên tờ giấy, đội của Tống Tân thuận lợi vượt qua cửa ải sau đó, bước vào cửa ải tiếp…
Trong đó có ải đơn giản như ải đánh bài, cũng có khá nguy hiểm như ải chọn đường đi. Sau khi vượt qua ải thứ tư, bọn họ đã mệt mỏi kiệt sức, phải nghỉ lại một đêm ở trạm tiếp sức rồi mới tiếp tục vượt ải.
Trên bản đồ tổng cộng có tám ngã rẽ, bọn họ mất hai ngày vượt qua bảy ngã rẽ đầu tiên, trải qua mười lần nguy hiểm. Hiện giờ chỉ cần vượt qua ải cuối cùng, bọn họ sẽ đến được nơi giấu kho báu vẽ trên bản đồ.
Mà gợi ý được đưa ra cho ải cuối cùng là hai chữ: Nhân tâm.[]
[] Chữ này có thể hiểu là tim người, cũng có thể là lòng dạ con người. Sẽ liên quan đến phần sau nên xin phép giữ nguyên hán việt.
Sau khi nhận được gợi ý, mỗi người trong đội đều có lý giải của riêng mình, nhưng không đoán ra ý nghĩa thực sự là gì. Cho nên bọn họ mang theo nghi hoặc đi vào ngã rẽ cuối cùng.
Có lẽ bọn họ may mắn, lần này không đi sai đường, nhưng tình huống lần này lại có không giống những lần trước. Bọn họ nhìn thấy nơi xa nhất dường như có lối ra, nhưng ở đấy còn có thứ gì đó, vì quá xa cho nên bọn họ không thấy rõ.
Trong đường hầm hiện giờ không có sương mù, nên khi bọn họ tới gần cũng dần dần nhìn thấy lờ mờ hình dáng của thứ kia. Từ xa nhìn lại, giống như có người đứng đó vậy. Bọn họ đều có chung thắc mắc, đồng thời đẩy nhanh tốc độ.
Chưa tới mười phút, bọn họ đã chạy tới lối ra, cũng thấy rõ thứ kia là gì.
Bên ngoài lối ra là một đại sảnh rất lớn, giống như một khu triển lãm, tượng hình người đặt khắp nơi.
Hình dạng những pho tượng kia rất phong phú, nam nữ già trẻ đều có. Có hai tượng nam nữ như đang trêu đùa nhau, cũng có tượng một mình ngồi trên bậc thang suy tư, còn có tượng ôm mặt khóc, v..v…
Chúng nó đều có kích thước như người thật, đặt ở khắp mọi nơi trong đại sảnh. Giữa sảnh còn có một bệ đá, từ xa có thể thấy trên bệ hình như đặt một tờ giấy.
Tiết Thịnh là người đầu tiên bước vào đại sảnh, chuyện đầu tiên là tới chỗ bệ đá đọc tờ giấy kia. Những người khác đi theo phía sau, bọn họ tới giữa sảnh, quả nhiên thấy trên bệ đá đặt một tờ giấy da. Dường như nó đã có tuổi đời rất lâu rồi, phần mép đã có dấu vết hư tổn.
Ở trên bệ đá còn có một khe lõm chừng mười phân nằm ở trước tờ giấy.
“Mọi người xem này.” Nghiêm Tĩnh chỉ sườn bệ đá. Tống Tân cúi đầu nhìn, thấy trên đó khắc mấy chữ…. Bản đồ kho báu.
“Bản đồ kho báu?!” Tiết Thịnh kinh ngạc: “Sao có thể, chúng ta còn chưa qua được ải cuối mà!”
Sử Văn quay đầu nhìn xung quanh, gật đầu nói: “Đúng vậy, nơi này đáng lý phải là ải cuối cùng mới đúng. Nếu như đây thật sự là bản đồ kho báu thì ở đây nên có hai đội, hoặc ít nhất cũng nên có hai cửa. Nhưng hiện giờ nơi này chỉ có chúng ta và một cửa ra vào, không có cửa của đội xanh. Cho nên, nơi này có lẽ có vấn đề, mọi người phải cẩn thận.”
“Vấn đề chắc chắn là ở những pho tượng này.” Tống Tân nói: “Mọi người tìm xem, chú ý những pho tượng, còn nữa, đừng quên gợi ý.”
Tiết Thịnh nói: “Chẳng lẽ… Có một quả tim người được giấu trong một pho tượng nào đó? Chúng ta phải tìm ra nó sao?”
“Nếu có tượng được đặt ở đây thì chắc chắn phải có tác dụng nào đó.” Sử Văn nói, dùng ngón tay ấn bệ đá một cái: “Còn có cái này, nếu xuất hiện, thì chắc chắn cũng phải có công dụng, chúng ta xem trên tờ giấy này viết gì trước đã.”
Dứt lời, anh ta cầm lấy tấm giấy da trên bệ đá.
Ngón tay anh ta dễ dàng chạm vào nó, nhưng khi định cầm lên thì cơ thể anh ta đột nhiên cứng đờ, động tác cũng khựng lại. Những người khác nhận ra sự khác thường của Sử Văn, nhưng bọn họ còn chưa kịp hỏi đã thấy…. Từ trên đầu ngón tay Sử Văn bắt đầu có một lớp thạch cao màu trắng nhanh chóng lan lên cánh tay và khắp cơ thể anh ta!
Sau mấy giây ngắn ngủi, anh ta đã biến thành một pho tượng thạch cao ngay trước mắt mọi người.
Tư thế của anh ta giữ nguyên, chỉ có vẻ mặt đã biến thành hoảng hốt và sợ hãi trước giây phút thạch cao lan đến đầu.
Biến hóa xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng ba đến năm giây nên không ai kịp làm gì. Chờ đến khi họ hoàn hồn thì Sử Văn gần như đã hoàn toàn biến thành tượng đá.
Tiết Thịnh kinh ngạc đến lắp bắp, hai mắt nhìn chằm chằm Sử Văn một lúc mới gào lên: “Anh Sử Văn!”
Nghiêm Tĩnh cũng lảo đảo, ngã về sau hai ba bước, bởi vậy còn va đổ một bức tượng thạch cao đằng sau.
Trọng Phong một tay kéo Tống Tân ra sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm bản đồ kho báu như nhìn kẻ thù.
Mấy giây sau, Nghiêm Tĩnh mới hoảng loạn nói: “Tại sao lại thế… Chẳng lẽ tượng thạch cao ở đây đều là người ư?!”
Tiết thịnh nuốt nước miếng, trong mắt chứa đầy sự hốt hoảng: “Nhân tâm? Tim người…. Chẳng lẽ ý nó muốn chúng ta đập nát người chơi đã biến thành pho tượng để lấy trái tim bên trong?!”
Nghiêm Tĩnh môi run rẩy: “Phía trước bản đồ kho báu là một chỗ lõm, có lẽ… Dùng để đặt tim người.”
“Không được!” Tiết Thịnh kêu to, hai tay giang ra bảo vệ trước tượng Sử Văn: “Em không để mọi người đập nát anh ấy đâu! Đây là anh Sử Văn, là anh Sử Văn đã cùng chúng ta vượt qua bao nhiêu cửa ải!”
Tống Tân lắc đầu: “Không ai muốn đập nát anh ấy cả, cậu bình tĩnh lại đi, đây chẳng qua là suy đoán mà thôi.”
Nghiêm Tĩnh cười khổ: “Nếu quả thật chỉ là suy đoán thì tốt, nhưng nếu không phải thì sao nơi này lại có một chỗ lõm? Tim người to tầm bằng một nắm tay, kích thước tương đương với chỗ lõm này. Tôi cảm thấy bản đồ kho báu trên bệ đá này khả năng rất cao là thật. Đây là ải cuối cùng, cũng là điểm cuối rồi.”
Tiết Thịnh cảnh giác nhìn cô ta: “Vậy ý của chị là muốn git chết anh Sử Văn sao?!”
“Anh ta đã chết rồi.” Nghiêm Tĩnh cậu ta, vẻ mặt chất chứa đau buồn: “Chẳng lẽ cậu cho rằng, anh ta còn có thể biến lại thành người à?”
Tiết Thịnh cắn răng: “Tại sao không thể? Trước kia chị có nghĩ tới chuyện người có thể trở thành tượng thạch cao không?! Chị đừng quên, nếu không nhờ anh ấy thì ải trước chúng ta còn lâu mới dễ dàng vượt qua như vậy!”
Nghiêm Tĩnh lắp bắp: “Đừng kích động, tôi đâu nói muốn đập vỡ anh ta, tôi chỉ nói cho cậu biết sự thật thôi. Xung quanh nhiều tượng thạch cao như vậy chi bằng chúng ta thử đập vỡ những tượng khác…”
“Tôi thấy không cần nữa đâu.”
Đột nhiên một giọng nói lạ cất lên cắt ngang lời Nghiêm Tĩnh.
Mọi người biến sắc, quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra. Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy ai cả, hướng kia chỉ có một mặt tường mà thôi!
Tống Tân sực tỉnh, khẽ nói: “Xem ra đúng như Nghiêm Tĩnh nói, nơi này chính điểm cuối, bản đồ kho báu là thật, người chơi của đội còn lại cũng đã đến rồi.”
“Không chỉ đến, mà còn đến trước cả mấy người cơ.” Một giọng nói khác cũng vang lên từ phía đó.
Tống Tân nheo mắt, nói: “Tạm thời lùi lại, lùi về đường hầm dẫn chúng ta đến đây.”
Tiết Thịnh định bê tượng thạch cao Sử Văn đi, nhưng ngay lúc này, một tiếng sáo chói tai đột nhiên vang lên. Ngay sau đó là giọng người đàn ông vừa rồi: “Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng manh động. Đi cũng được, để tượng thạch cao lại, nếu không… Tất cả đều phải chết.”
Hắn ta dứt lời, đội của Tống Tân phát hiện tại trong đại sảnh này tuôn ra vô số bọ cánh cứng màu đen, ngay cả trên đỉnh đầu cũng có!
Đám bọ cánh cứng này hẳn là bị điều khiển bởi cây sáo kia, bởi vì chúng nó hành động cùng tần suất với tiếng sáo. Bốn phương tám hướng đều có bọ cánh cứng bay tới, chớp mắt đã bao vây bọn họ!
Khi chúng nó định tiếp tục bay đến tấn công thì Tiết Thịnh sử dụng đạo cụ phòng ngự của cậu ta.
Đây là một tấm thẻ đạo cụ tên ‘Tấm khiên’, cậu ấy đã từng dùng trong một ải trước đây. Nó có thể tạo ra một tấm khiên với hình dạng dựa theo suy nghĩ của người chơi, thời gian duy trì tùy vào lượng tấn công nhận vào và số người được bảo vệ.
Số người càng nhiều, sức tấn công càng cao, thì thời gian duy trì càng ngắn.
Hiện giờ Tiết Thịnh tưởng tượng ra một tấm khiên hình vuông không vuông vức lắm, chụp lên cả đội, khiến đám bọ kia không vào được.
Tống Tân lấy thẻ đạo cụ ‘Dây đằng’ ra. Cô đang định sử dụng thì lại nghe thấy Tiết Thịnh hét lên đầy kinh hãi.
Cô quay đầu nhìn, đã thấy rất nhiều bọ cánh cứng bò lên tượng thạch Sử Văn. Bởi vì thời gian duy trì của hộ thuẫn phụ thuộc vào số lượng người, cho nên Tiết Thịnh không cho tượng thạch cao vào.
Vẻ mặt cậu ta hơi áy náy, Tống Tân còn mơ hồ nghe thấy cậu ta nói: “Em xin lỗi, anh Sử Văn.”
Cô mím môi, tập trung tinh thần, mắt nhìn về phía phát ra tiếng sáo, sau đó lập tức sử dụng thẻ dây đằng.
Hai dây đằng lớn màu xanh nhanh chóng mọc lên, lan theo vách tường. Dây đằng như râu bạch tuộc bò khắp tường, khi nó chạm đến một điểm bỗng dưng dùng mũi nhọn đâm vào trong tường!
“Bọn họ ở kia!” Tống Tân nói, tiếp tục tập trung tinh thần điều khiển dây đằng đâm sâu vào.
Nhưng cô không nhìn được vào bên trong nên không lập tức bắt được ai cả, mà đạo cụ chỉ duy trì được một phút mà thôi!
Cũng may lúc này Nghiêm Tĩnh cũng sử dụng đạo cụ của cô ấy.
Cô ấy lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đạo cụ, sau đó nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, đám bọ cánh cứng như thủy triều đột nhiên biến mất, ngay cả tiếng sáo cũng ngừng lại. Xem ra thời gian sử dụng đạo cụ bọ cánh cứng này chỉ khoảng giây mà thôi.
Loại đạo cụ này quả thực có sức tấn công rất cao, nếu như có thể duy trì lâu hơn một chút, hoặc đội của cô không có đạo cụ phòng ngự thì e là bọn họ đã thắng rồi.
Mà sau khi đám bọ biến mất, từ trong vách tường bị dây đằng đâm thủng bỗng b ắn ra mấy mũi tên băng.
Những mũi tên trong suốt hóa thành sát khí sắc bén bay về phía bọn họ.