Cô gái nằm trên giường bệnh vẫn đang ngủ, Mộ THương Nam đi vào phòng bệnh, tay to xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt đó, ánh mắt anh ta trân trọng nhìn cô, giống như nhìn bảo vật hiếm có trên thế giới.
Diệp Phi giống như bị làm phiền đến giấc ngủ say, cô đưa tay đẩy tay người đàn ông, lật người tiếp tục ngủ.
Mộ Thương nam bất lực thu tay về, cô trong giấc mơ ngủ, còn đối với anh ghét bỏ, anh ta cởi quần aaso nằm bên cạnh cô gái, cái cảm giác hạnh phúc ngủ cùng người con gái mình yêu bao phủ lấy anh ta, cho dù anh ta cái gì cũng không làm, anh ta cũng tràn đầy hạnh phúc.
Diệp Phi lật người quay lưng với người đàn ông, tay cô trong chăn nắm thành nắm đấm, đời này hận nhất người đàn ông đạp thuyền, anh ta có thể không yêu cô, nhưng tại sao chơi đùa cô?
Nước mắt trong mắt cô xoay chuyển, kiên cường không cho nước mắt rơi xuống.
Mộ THương Nam không ngờ rằng Diệp Phi ngủ cả đêm, cho đến sang ngày mới cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh!
Nhưng mà điều này không đúng! Anh ta sờ mạch đập của Diệp Phi, đầu mày nhíu sâu thành cục, lập tức ấn chuông cấp cứu, gọi Sở Nhiễm qua.
“Tim cô ấy đập rất chậm, càng ngày càng chậm! Cái này không bình thường, còn chậm nữa, cô ấy chết mất! Nhanh chóng tiêm trợ tim cho cô ấy!” Mộ Thương Nam ra lệnh nói.
Mặt Sở Nhiễm lướt qua sắc mặt sợ hãi, cô đưa tay ra bắt mạch cổ cho Diệp Phi, tất cả đều giống như Cung Mặc Thần nói, cô vội vàng tiêm trợ tim cho cô ấy.
Nếu như không phải Mộ Thương Nam ở đây, nếu như không phải Mộ Thương Nam phát hiện, Diệp Phi qua vài phút nhịp tim liền ngừng đập.
“Chuyện này là thế nào? Tại sao lại xuất hiện trường hợp như này?” Sở Nhiễm mông lung.
“Bệnh viện cô có người tiến vào! NHững bình truyền dịch cho Diệp Phi đó đâu? Kiểm tra!” Âm thanh của Mộ Thương Nam cuốn theo sự tức giận khó nín nhịn của anh ta, rất rõ ràng có người muốn mạng của Diệp Phi.
lần thì sẽ có lần, bây giờ cũng chạy đến bệnh viện Sở Nhiễm rồi!
“Tôi đi kiểm tra y tá xem, cậu ở đây nhìn màn hình quan sát, có vấn đề lập tức gọi tôi!” Sở Nhiễm cầm màn hình theo dõi tim đeo lên cho Diệp Phi, quan sát nhịp tim của Diệp Phi.
Cô nghiêng người chạy ra khỏi phòng bệnhđi kiểm tra các bình truyền dịch cho Diệp Phi, trong bình khẳng định còn chất lỏng thừa, hóa nghiệm chất lỏng chút là biết ngay chuyện gì.
Tuy nhiên cô tìm kiếm lượt, tất cả bình truyền dịch của bệnh nhân đều ở trong bãi rác thải đồ y tế, đợi người thu rác y tế đến thanh lý, chỉ là bình truyền dịch của Diệp Phi không thấy đâu rồi!
Sắc mặt cô từng tầng tái đi, cô dặn dò người đánh tráo giám sát đêm qua, trùng hợp máy giám sát đêm qua hỏng rồi, bình không còn trở thành án treo!
Mộ Thương Nam nhận được báo cáo của Sở Nhiễm, trực tiếp điều người của mình canh gác mọi lối ra vào của bệnh viện, chỉ cần là người vào bệnh viện đều phải cẩn thận kiểm tra!
Dường như tay này so với tưởng tượng của anh ta còn mờ mịt hơn, ngya cả anh ta cũng không tóm được đuôi của tay đó.
Không biết ngủ bao lâu, Diệp Phi cuối cùng mở mắt.
“Muốn ăn bữa ăn sáng gì? Anh bảo Nhiếp Hạo đi mua.” Anh ta nhìn cô gái mở mắt, đau lòng hỏi.
“Tôi muốn rời khỏi đây.” Diệp Phi có khí vô lực nói, thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
“Được, anh đưa em về nhà.” Mộ Thương Nam nói.
“Tôi không muốn về nhà, muốn chuyển viện.” Diệp Phi nói.
Mộ Thương Nam ngẩn người “Em muốn chuyển viện đi đâu? Ở đây của Sở Nhiễm là bệnh viện có điều kiện y tế tốt nhất.”
“Tôi muốn chuyển viện đi bệnh viện của nhà Cung học trưởng, anh và Sở Nhiễm là bạn học, cũng là bạn bè, cho nên tôi không muốn ở đây, tôi không tin anh!” Diệp Phi thao thao nói, cô là tim đập chậm, tạo thành cô không thể nói không thể động giống như hôn mê chết rồi, nhưng đại não của cô tỉnh táo lạ thường, đối thoại Mộ Thương Nam và Sở Nhiễm cô đều nghe thấy hết rồi.
Cô biết có người trong thuốc truyền dịch của cô bỏ đồ vào, muốn hại mạng cô!
Mộ Thương Nam mím môi thành đường thẳng, “”Em không tin tôi? Em tin Cung Trạch Vũ? Diệp Phi, em biết chồng em là ai không?”
“Mộ tổng giám đốc, anh chắc không quên chứ, tôi thay thế Thiên Tịnh kết hôn, cô ta cũng tỉnh rồi, anh tại sao còn muốn giữ lại tôi? Tôi suýt chết, bây giờ muốn đi tới bệnh viện tôi tin tưởng, tôi không muốn ngày mai chết không rõ ràng!” Diệp phi nói.
Tay Mộ THương Nam nắm thành nắm đấm “Tôi đang cho điều tra việc này!”
“Hôm qua Thiên Tịnh đến, tôi liền thành như này, tôi là Thiên Tịnh gây ra, anh tin không? Anh có bắt Thiên Tịnh không? Nếu không, anh thả tôi đi!” Diệp Phi áp bức hỏi.
“Vẫn chưa có chứng cứ chứng minh là Thiên Tịnh làm, nếu có, tôi sẽ bắt Thiên Tịnh.” Mộ Thương Nam nói.
Sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng, tùy tiện bắt Thiên Tịnh, chỉ thêm đánh cỏ động rắn, anh ta đặt định Thiên Tịnh không không có bản năng này, anh ta muốn giữ Thiên Tịnh để lôi ra người đứng đằng sau Thiên Tịnh.
Tuy nhiên tất cả những điều này ở phía Diệp Phi xem ra đều là mượn cớ.
“Nếu như Mộ tổng giám đốc không thể bảo vệ tôi, cũng không điều tra ra hung thủ, vậy thì thả tôi đến bệnh viện của Cung học trưởng, tôi tin Cung học trưởng có thể bảo vệ tôi!” Diệp Phi lạnh nhạt nói.
Ít nhất Cung Trạch Vũ sẽ không để Thiên Tịnh hại cô!
“Em là không tin tôi, hay là mượn cớ để đi tìm Cung Trạch Vũ? Diệp Phi, tôi hiện nay vẫn là chồng em, em liền đợi không được muốn gặp Cung Trạch Vũ?” Âm thanh của Mộ Thương nam từ khóe môi anh ta bật ra.
“Tôi cho dù đợi không được muốn gặp Cung Trạch Vũ, thì làm sao?Chúng tôi vốn dĩ muốn đính hôn, là anh cường hành lấy tôi!” Diệp Phi cố tình khiêu khích người đàn ông, anh ta không bắt Thiên Tịnh, anh ta không muốn bắt Thiên Tịnh.
Loại nhận thức này thật đáng sợ, cộng thêm đêm qua cô nhìn thấy Thiên Tịnh nhảy vào lòng Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam nói anh ta chuẩn bị lấy Thiên Tịnh, tất cả giống như đang kiểm chứng cho tình cảm của Mộ Thương Nam với Thiên Tịnh.
Mộ Thương Nam coi cô như đồ chơi, tại sao cô phải tốt với Mộ Thương Nam? Cô chính là muốn anh ta biết, cô yêu Cung Trạch Vũ!
Khóe miệng Mộ Thương Nam co giật, “Nếu không có tôi, em đừng nghĩ bước chân ra ngoài!”
Anh ta cuộn lên cỗ khí hung ác bước ra khỏi phòng bệnh, ý phẫn nộ cuốn lấy tim anh ta, người cô yêu rốt cuộc là Cung Trạch Vũ, không phải anh ta!
Cửa phòng bệnh bị đóng lại vô tình, Diệp Phi tức giận tay đấm lên giường bệnh, cô lập tức gọi điện cho Cung Trạch Vũ, muốn Cung Trạch Vũ đưa cô rời đi.
Cung Trạch Vũ cũng bị dọa, không ngờ ngày Diệp Phi suýt tí chết lần! Anh ta lập tức đồng ý, nói nghĩ cách đàm phán với Cung Trạch Vũ đưa cô ấy đi.
Nhưng mà, làm cho Diệp Phi không ngờ tới, chưa được thời gian phút, tin tức trên mạng lộ ra, bức ảnh đêm qua Thiên Tịnh cắm trong lòng Mộ Thương Nam, còn có bức ảnh cô hiện nay bị nhốt trong phòng, bình luận trên mạng đều đang chửi cô, giành anh rể, đáng đời bị Mộ Thương Nam nhốt, bị Mộ Thương Nam ngược đãi, còn có người để lại lời nói bảo Mộ Thương Nam ngược độc ác hơn chút nữa.
Tim Diệp Phi co rút đau đến cực điểm, những bức hình này là ai đưa ra?Mộ Thương Nam sẽ không biết anh ta bị chụp trộm?
Cô lập tức hồi âm bình luận trên mạng, nói mong không được ly hôn, bảo Mộ Thương Nam nhanh chóng ly hôn.
Cung Trạch Vũ cũng lộ mặt bình luận, chỉ trích Mộ Thương Nam chân đạp thuyền, anh ta bảo Mộ Thương Nam thả Diệp Phi ra, anh ta có chứng cứ chứng minh không phải Diệp Phi đẩy Thiên Tịnh, trong tay anh ta có lời làm chứng của lái xe, tất cả đều là cái bẫy của Mộ Thương Nam.
Tức thì, toàn bộ mạng nước zh choáng váng, mọi người đều bắt Cung Trạch Vũ bộc lộ chân tướng!
Diệp Phi kinh ngạc, cô lập tức gọi điện cho Cung Trạch Vũ, “Học trưởng, anh mau lấy chứng cứ cho em xem, em muốn biết chân tướng!”
Truyện convert hay : Muôn Đời Thiên Đế