Trong căn phòng lộng lẫy xa hoa, trên máy tính xuất hiện một cuộc gọi điện video.
Trên màn hình là một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay quay lưng lại với ống kính.
Chủ nhân trong bóng tối lên tiếng khiển trách: “Kế hoạch thất bại rồi? Ngươi rõ ràng có thể giết chết ông ta!”
“Gặp chút vấn đề, Diệp Phi chạy đến. Ông cũng biết cô ta không thể chết được.” Bá Tước nói.
“Là do cô ta không được chết, hay là ngươi sợ cô ta phát hiện ra điều gì? Đoạn video từ camera trên con đường đó ta đã xem rồi. Ngươi hoàn toàn có thể tông chết ông ta!” Chủ nhân trong bóng tối nói.
“Thật ra thì sự tồn tại của ông ta cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, chúng ta không nhất thiết phải lấy mạng ông ấy.” Bá Tước nói.
“Ông ta không ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng có thể ảnh hưởng đến Mộ Thương Nam! Mộ Thương Nam đã tiêu diệt tổ chức của chúng ta, chúng ta mới chỉ đâm chết ông già kia, đã là dễ dàng cho hắn rồi!” Chủ nhân nói.
“Nếu để ông ta chết thì không bằng cứ cho ông ta sống để chúng ta lợi dụng. Tôi có kế hoạch của tôi. Nền kinh tế thế giới rồi cũng sẽ nằm trong tay chúng ta thôi. Mộ Thương Nam và Liên Minh rồi sẽ bị hủy diệt. Tất cả chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.” Bá Tước nói.
“Ta thực mong chờ ngày ấy đến.” Chủ nhân trong bóng đêm lên tiếng.
“Vâng.” Bá Tước liền kết thúc cuộc gọi video.
_
Diệp Phi cuối cùng cũng nhìn thấy Thành Thành bước xuống cầu thang.
“Ông ơi, lại đây ăn cơm thôi.” Cô gọi ông.
“Không phải nói cháu gọi ta là Tiểu Thành Thành sao? Cháu là bạn của ta, mà cứ gọi “ông” hoài sẽ khiến ta cảm thấy rất già đấy. Rõ ràng là ta vẫn còn rất trẻ cơ mà!” Thành Thành nói.
Diệp Phi bật cười thành tiếng: “Được, ông là bạn nhỏ Thành Thành. Lại đây ăn cơm thôi!”
Thành Thành ngồi lên sofa, nhìn thức ăn trong đĩa. Lông mày nhăn nhó lại, ông có thể nói đây là đĩa đồ ăn kinh khủng nhất ông từng nhìn thấy được không?
Một đống bùng nhùng trong đĩa thách thức giới hạn chịu đựng của ông. Cần phải biết là những thứ đồ ăn bình thường ông ăn đều được bày trí đẹp đẽ hơn cả hoa đấy.
“Ta không ăn cái này.”
“Ông ơi, món ăn này tạo cơn sốt trên mạng đấy. Tuy nhìn không đẹp nhưng mà ăn siêu ngon!” Diệp Phi giải thích.
“Tạo cơn sốt trên mạng là thế nào?” Thành Thành chỉ cảm thấy dường như ông là người tối cổ rồi, không thể hiểu nổi lời của Diệp Phi.
“Chính là món ăn siêu nổi tiếng trên mạng đấy ạ. Tiểu Thành Thành ngoan nào, món này do chính tay con làm đấy.” Diệp Phi dùng đũa gắp một chút mì phủ phomai và sốt ớt ngọt đưa đến bên miệng ông lão.
Thành Thành nhìn đũa thức ăn như nhìn thuốc độc: “Ta là vì Tiểu Phi Phi nên mới ăn đấy!”
“Con biết là ông vì con mà, nào há miệng ra. Ngoan!” Diệp Phi đút mì vào miệng ông lão. Cô chỉ sợ ông lão đã lâu rồi không ăn gì, xong lại dầm mưa, rồi bị sợ hãi, sức khỏe sẽ không chống chịu nổi.
Thành Thành nhai đồ ăn trong miêng, đôi lông mày vốn đang nhíu chặt dần dần buông lỏng, đáy mắt chợt lóe sáng.
“Đây là món gì vậy?”
“Món ăn siêu hot, có phải ăn rất ngon không?” Khóe môi Diệp Phi cong cong, đôi lông mày giãn dần ra của ông lão cho cô biết rằng ông rất thích ăn món này.
Thành Thành vươn tay cầm chiếc đĩa, ăn vội từng miếng to, chẳng muốn nói gì nữa rồi.
Một đĩa mì trong nháy mắt đã bị ông lão ăn hết sạch.
“Còn nữa không? Có tí thế này sao đủ ăn?” Ông giơ chiếc đĩa trong tay ra đòi thêm.
Diệp Phi khó xử rồi. Nhiếp Hạo mua nguyên liệu về chỉ đủ làm một đĩa vừa rồi thôi.
“Cũng may phần ăn của con còn nhiều, con chia cho ông!” Cô trút một nửa đồ ăn trong đĩa của mình sang cho ông.
Ông lão nhìn cô gái lương thiện trước mặt đầy trìu mến rồi lấy ra một bình thuốc mỡ đưa cho Diệp Phi: “Thuốc này có thể khiến cho vết thương mau lành, lại còn trừ sẹo. Lát nữa con bôi đi.”
Ông dúi bình thuốc vào tay cô, lấy đũa gắp ăn từng miếng mì trên đĩa.
Khóe miệng ông nhếch lên một nụ cười hiếm có, không thể không nói rằng, cô gái này mặt nào cũng khiến ông hài lòng.
Diệp Phi nhìn bình thuốc, dường như bình thuốc này được điều phối riêng vậy, chẳng có nhãn hiệu gì hết. Cô bôi lên miệng vết thương của mình, vết thương không chỉ hết đau mà còn có cảm giác mát lạnh thoải mái.
Cô cảm ơn ông lão. Vốn dĩ cô cũng chỉ định ăn một nửa đĩa thôi.
Lúc nghỉ buổi tối, cô sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho đám người Nhiếp Hạo. Mới đầu cô định để bọn họ quay về biệt thự của Mộ Thương Nam để ngủ nhưng Nhiếp Hạo lo lắng cho sự an toàn sống chết của cô nên nói thế nào cũng không chịu về.
Cô chỉ đành nhường hết phòng trong nhà cho đám người Nhiếp Hạo, còn cô vác một tấm thảm yoga ngủ trên nền nhà bên cạnh phòng ông lão.
Trong không khí văng vẳng tiếng hít thở nhè nhẹ của ông lão, sự ấm áp của gia đình bao trùm lấy cô.
_
Ngày hôm sau, Diệp Phi chuẩn bị mở cửa tiệm. Hôm qua cô đã thuê hai người phục vụ, nhưng một cửa tiệm lớn như thế này vẫn không đủ, cô cũng cần phải đi thu hút khách hàng.
Một đám nữ sinh bước vào tiệm của cô. Cô liếc một cái đã thấy người đi đầu là Thiên Tịnh, những cô gái khác đều là bạn của cô ta.
Thiên Tịnh cao ngạo bước đến, khinh thường nhìn Diệp Phi: “Tôi muốn chọn váy cưới, lấy chiếc váy cưới đẹp nhất ở cửa tiệm của các người ra đây!”
Đáng giận nhất là tháng sau cô ta phải kết hôn rồi. Thế mà cô đi hỏi tất cả các nhà thiết kế váy cưới đều bảo rằng không kịp may váy cưới cho cô, khiến cô đành phải đi mua váy cưới may sẵn.
Cho dù có là váy may sẵn thì cô ta cũng muốn chiếc váy đẹp nhất. Không chỉ muốn bộ váy cưới đẹp nhất, mà cô còn phải hành hạ Diệp Phi nữa.
Chỉ có cô ta mới xứng với những chiếc váy cưới lộng lẫy này. Diệp Phi phối một đôi giày cao gót cho cô.
Không buôn bán gì với Thiên Tịnh nữa, đuổi cô ta đi?
Trong đầu Diệp Phi cứ quay mòng mòng, còn miệng thì vẫn giao cho nhân viên đi lấy váy cưới.
Trời ơi, cô còn chưa bị điên đâu. Làm sao mà bỏ qua cục tiền của Thiên Tịnh được chứ?
Lần này cô phải kiếm chác thật nhiều mới được!
Chiếc váy cưới được nhân viên mang đến, những cô gái đi theo Thiên Tịnh đều kinh ngạc ồ lên.
“Chiếc váy này thật đẹp!”
“Cái này không biết tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”
Diệp Phi mặt không cảm xúc báo giá: “Hai triệu.”
Ngay lập tức, lời nói của cô kích động các cô gái, bọn họ lập tức nịnh nọt Thiên Tịnh.
“Trời ơi! Đúng là nữ chủ nhân của nhà họ Mộ có khác. Váy cưới cũng phải là chiếc váy hai triệu.”
“Đúng vậy! Thiên Tịnh của chúng ta đúng là quý tốc, cái gì cũng phải là tốt nhất!”
Chân mày Thiên Tịnh khẽ nhếch, một cái tát hướng Diệp Phi: “Cô lấy cái váy hai triệu rách rưới ra để làm nhục tôi à?”
Diệp Phi chặn lại cánh tay Thiên Tịnh, dựa theo lực của Thiên Tịnh mà đẩy tay cô ả về phía chính cô ả.
“Hai triệu có thể làm nhục chị một lần, vậy chị muốn bị làm nhục mấy lần đây? Nói thẳng đi!”
Thiên Tịnh không phòng bị động tác của Diệp Phi, nhưng sức lực cô ta dùng quá lớn, không dừng lại được, bàn tay liên tự tát vào mặt mình!
“Lấy cho tôi váy cưới hơn chục triệu!” Cô ta tức giận hét lên.
Diệp Phi khẽ cười, kêu nhân viên: “Mấy đứa đừng chỉ đứng không xem trò cười như thế nữa, mau đi cầm váy cưới đến đây, để Thiên Tịnh đỡ phải tự đánh mình!”
Hai người nhân viên đứng xem kịch nãy giờ vừa cười vừa đi sang một bên cầm váy cưới đến.
“Người có tiền cũng là người ngu hay sao vậy? Lại còn tự đánh mình?”
“Tôi thấy là váy cưới hơn mười triệu có nghĩa là làm nhục cô ta lần? Cô ta liệu có tự đánh mình lần không nhỉ?”
Thiên Tịnh nghe lời bàn tán của nhân viên phục vụ, suýt thì tức giận nổ phổi, cô ta là bị Diệp Phi làm hại mới tự mình tát mình đó chứ!
Lần này là chiếc váy cưới được mặc ở trên người ma-nơ-canh được đẩy tới.
“Váy cưới mười triệu, như thế nào?” Diệp Phi hỏi.
Tất cả nữ sinh đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của chiếc váy cưới, không nói thành lời.
Ánh mắt thiên Tịnh giống như hai con dao, lạnh lẽo nhìn Diệp Phi: “Cô nói xem, tôi mặc chiếc váy cưới đẹp như vậy kết hôn cùng với Mộ Thương Nam, anh ấy liệu có càng yêu tôi hơn không?”
Cô ả cố ý châm chọc Diệp Phi.
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Võ Hồn